Chương trước
Chương sau
Hướng Nhật bước vào khuôn viên đại học Bắc Hải, một nữ sinh thanh tú đội mũ lưỡi trai sớm đã chờ ở đó, khi nhìn thấy hắn vội vàng đi tới, có chút oán hận nói:
- Ngươi sao lại đến muộn như vậy, An lão đại giục ta nãy giờ.
- Thật xin lỗi, có việc cản trở.
Hướng Nhật ngượng ngùng vuốt đầu, cô nàng đội mũ lưỡi trai đang thoải mái trách cứ này hắn đương nhiên biết, khi hắn lần đầu tiên đến Hải Đại cô nàng đã giả vờ dẫn mình đi gặp cô nàng họ An nhưng lại dẫn mình vào bẫy.
- Đi thôi, nếu không An lão đại lại mắng ta.
Thấy lưu manh có vẻ xấu hổ, nữ sinh đội mũ lưỡi trai cũng không nói thêm gì nữa, đi trước dẫn đường.
- Được rồi, còn không biết tên cô là gì?
Đi theo phía sau. Hướng Nhật lên tiếng bắt chuyện.
- Triệu Lâm.
Nữ sinh đội mũ lưỡi trai không quay đầu lại trả lời, đột nhiên lại hỏi:
- Ngươi đó, gọi là An gì?
- Hả?
Hướng Nhật sửng sốt:
- Sao lại hỏi như vậy? sao cô lại biết ta họ An?
Triệu Lâm quay đầu nói:
- Ngươi không phải là em trai An lão đại sao? Không họ An chẳng lẽ ngươi họ khác à?
- Em trai?
Hướng Nhật nhớ lại, đúng là lúc trước mình đến tìm cô nàng họ An dùng cái cớ vụng về như vậy, nhưng lúc đó các nàng hình như không tin, sao bây giờ lại.Hướng Nhật thoáng cái đã có thể khẳng định cô nàng họ An giở trò quỷ, trừ nàng ra không còn ai khác.
Mũ lưỡi trai tiếp tục nói:
- Đúng vậy, ngươi lần trước không phải đã nói rồi sao? Hơn nữa An lão đại cũng đã thừa nhận.
Hướng Nhật đành cười khổ, quả nhiên cô bé họ An giở trò, nhưng có lẽ hắn lên nói thật, cũng chẳng cần suy nghĩ đến hậu quả của việc nói thật:
- Ta không phải em trai nàng. Ta là bạn trai của nàng.
- Cái gì?
Nữ sinh đội mũ lưỡi trai kinh hãi kêu lên giống như phụ nữ sắp bị cường bạo vậy, khiến cho ánh mắt đám sinh viên vừa tan học ở khắp nơi trong sân trường đều nghi hoặc nhìn về phía hai người. Sau khi ý thức được tiếng kêu sợ hãi của mình làm náo động đến mọi người chung quanh, cô nàng vội vàng bịt miệng mình lại, vẻ mặt luống cuống, giọng nói chuyện cũng trở nên run rẩy:
- Ngươi nói An.An lão đại.là bạn gái.của ngươi?
- Không sai!
Hướng Nhật gật đầu, nhưng trong lòng lại khinh bỉ không thôi, ánh mắt của cô nàng họ Triệu này, có nên kinh ngạc như vậy không chứ?
- Trời ạ!
Lúc xác thực được câu trả lời, nữ sinh đội mũ lưỡi trai lại hét lên, nhưng bị mọi người nhìn chằm chằm lần trước, giọng của nàng cũng không quá lớn, nhưng cũng đủ thu hút mấy ánh mắt chăm chú của đám sinh viên gần đó.
- Ngươi thật sự là nữ.của An lão đại, a, không, là bạn trai?
Nàng không xác định hỏi lại một lần nữa, ánh mắt tựa như nhìn thấy một con khủng long thời tiền sử đang đứng trước mặt.
- So với trân châu còn sáng hơn!
Hướng Nhật mặt nghiêm túc nói.
- Vậy.
Nữ sinh đội mũ lưỡi trai "vậy" một hồi, cũng không nói ra được " vậy" thì như thế nào, cuối cùng lại liếc nhìn lưu manh một cái:
- Ngươi thật sự là bạn trai của An lão đại?
- Cô sao lại nói nhảm nhiều như vậy?
Hướng Nhật thật muốn một tay bóp chết nữ sinh đội mũ lưỡi trai MM này, ánh mắt của đối phương làm cho hắn cực kỳ khó chịu, tựa như mình không xứng với cô nàng họ An. Phải biết rằng, thực ra là cô nàng họ An hướng mình cầu tình, mặc dù ở giữa cũng có chút nguyên nhân đặc biệt tồn tại, nhưng nói thế nào thì mình cũng là đối tượng bị theo đuổi. Bất quá loại chuyện này không có khả năng nói cho cái đầu thần kinh trước mặt này, mà Hướng Nhật cũng không muốn cùng nàng dây dưa nữa, chuyển đề tài nói:
- Được rồi, cuối cùng thì cô dẫn ta tới chỗ nào?
- Sân bóng rổ.
Nữ sinh mũ lưỡi trai khôi phục lại bình tĩnh, mặc dù lưu manh cho nàng kích thích thật lớn, nhưng may mắn lần gặp mặt trước đã thấy hắn cùng An lão đại nắm tay cho nên sau ngạc nhiên đáng sợ lần thứ hai này cuối cùng cũng nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình.
- Sân bóng rổ?
Hướng Nhật thì thào tự nói, hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt.
olo
Xa xa, còn chưa đến gần sân bóng rổ, Hướng Nhật đã nghe thấy tiếng "phanh phanh", âm thanh của trái bóng rổ nện trên sàn. Không đợi hắn mở miệng hỏi có phải chính là nơi này hay không, nữ sinh đội mũ lưỡi trai đã nói trước:
- Được rồi, phía trước chính là sân bóng rổ, ngươi tự đi đi.
Vừa nói vừa chỉ vào khu nhà thể dục rộng lớn phía trước.
Bởi vì có dự cảm từ trước, Hướng Nhật có chút do dự không dám tiến vào, hắn sợ nữ sinh mũ lưỡi trai lại dẫn hắn tới nơi kỳ quái nào đó.
- Cô không vào sao?
Nói xong, Hướng Nhật nhìn thẳng vào mặt đối phương, muốn từ đó tìm ra điểm kỳ quái nào đó.
Nhưng nữ sinh đội mua lưỡi trai làm cho hắn thất vọng, mặt nàng không có bất cứ điểm đáng ngờ nào:
- Ta còn có việc phải làm, không thể đi cùng ngươi được, ngươi tự mình đi đi!
Vừa nói xong, không đợi hắn kịp phản ứng đã xoay người vội chạy đi.
Hướng Nhật đề phòng tiến lên phía trước, mặc dù hắn rất nghi ngờ đó là một âm mưu, nhưng nếu nữ sinh đội mũ lưỡi trai ở cổng trường đợi mình thì khẳng định đó là do cô nàng họ An phân phó, nếu không nữ sinh đội mũ lưỡi trai không có khả năng biết mình sẽ đến. Mà nếu như cô nàng họ An để cho nàng làm như vậy, chỉ sợ cho dù phía trước chắc chắn là một cái bẫy mình cũng không do dự nhảy vào mất thôi. Huống chi, từ sân bóng rổ truyền đến những tiếng rất náo nhiệt, cũng không giống như một cái bẫy nguy hiểm.
Cửa vào sân bóng rổ mở rộng, nguyên nhân có thể vì vừa tan học, bên trong rất nhiều người đang luyện tập, nhất là trên sân đang diễn ra một trận đấu. Cầu thủ hai đội đều thuộc dạng cao lớn, so với những trận đấu thuần túy của các sinh viên bình thường kia chuyên nghiệp hơn nhiều. Mà số người đang theo dõi trận đấy cũng rất nhiều, trong đó nữ sinh chiếm đa số.
Hướng Nhật liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy An đại tiểu thư, ai bảo nữ sinh vây quanh cô nàng là nhiều nhất, hơn nữa đa phần ăn mặc tương đối hở hang, dường như là thành viên của đội cổ vũ. Điều kiện để được tham gia vào đội cổ vũ dung mạo đều phải xinh đẹp trở lên, huống chi Hải Đại chuyên xuất ra mỹ nữ, mấy cặp đùi trắng mịn mê người thế kia không hấp dẫn ánh mắt sắc lang kể cũng khó. Đương nhiên, Hướng Nhật sở dĩ chú ý tới các nàng không phải vì cặp đùi mê người mà vì hắn phát hiện ở trong thành viên đội cổ vũ có một vài khuôn mặt quen thuộc. Hình như chính là mấy nữ sinh lần trước tính đem hắn ra làm lao công miễn phí, trong đó có cả nữ sinh cao lớn lúc đầu tương đối mạnh bạo kia.
Nhưng điều đó cũng không làm Hướng Nhật kinh ngạc, hắn để ý lúc này chính là cô nàng họ Anh đang ngồi trên cái ghế dài, trong lòng ôm một người đẹp đeo kính, tay thì vuốt ve trên người nàng ta, vẻ mặt lấy làm thích thú, mà người đẹp kia cũng không phải ai khác, chính là người Hướng Nhật cũng biết.người đẹp băng sơn.
Mắt Hướng Nhật trợn trừng, nhìn cô nàng họ An cùng người đẹp băng sơn đang tình chàng ý thiếp trong lòng dâng lên một tư vị khác lạ. Thực ra, cho dù là ai đi nữa khi nhìn thấy nữ nhân của mình cùng người tình trước kia ôm ấp đều có cảm giác không được thoải mái, nhưng tình huống của Hướng Nhật có chỗ khang khác, vì "người tình trước kia" đối thủ của hắn chính là.nữ nhân!
Hướng Nhật lắc đầu đem cái suy nghĩ quái gở kia ném ra khỏi đầu, bước tới chỗ An tiểu thư. Hắn vừa bước vài bước, vốn cũng không có gì nhưng hắn lại quên một điều vô cùng quan trọng, đó là tại sao xung quang đội cổ vũ có nhiều người đẹp ăn mặc nóng bỏng như vậy mà không có đến một mống nam sinh.nói chính xác hơn là không có một động vật giống đực nào.
Cho nên Hướng Nhật trở thành mục tiêu vô cùng nổi trội, mà những người bên ngoài cũng đã chú ý đến hắn, nhưng bọn họ cũng không có ý tốt nhắc nhở đó là "khu vực cấm nam sinh", tất cả đều chờ xem một vở kịch vui sắp diễn ra. Những thành viên của đội cổ vũ cũng đã phát hiện ra hắn, thấy một nam nhân hướng chỗ này đi tới, lúc đầu còn tưởng người nào đó không biết sống chết đến đây nạp mạng, đang chuẩn bị thi triển quyền cước thu thập cái tên biết rõ nơi này không chào đón động vật giống đực nhưng lại còn muốn đi tới chịu chết, nhưng lập tức nắm tay các nàng buông lỏng ra, bởi vì các nàng phát hiện người đang đi tới là người quen, mặc dù không quen nhưng khẳng định hắn chính là người lần trước đã dám kéo tay An lão đại, mà An lão đại lại không có chút phản kháng nào thì rõ ràng nàng có quan hệ rất thân thiết với hắn. Điều này làm các nàng nghĩ tới một loại quan hệ, các nàng cũng nghĩ rằng điều đó không có khả năng nhưng quả thật điều đó vô cùng hợp lý.
Thực ra, cũng không trách các nàng lại nghĩ như vậy, vì An Tâm cũng không ở trước mặt các nàng thừa nhận hắn là "em trai" của mình, ngoại trừ nữ sinh đội mũ lưỡi trai cứ lải nhải hỏi đi hỏi lại, vì để tránh phiền phức nên nàng mới gật đầu thừa nhận.
Các thành viên đội cổ vũ cũng không phải không biết điều, nhìn thấy người có khả năng trở thành bạn trai của An lão đại, các nàng liền bỏ qua thái độ thù địch, thậm chí còn mỉm cười đi tới chào đón. Có mấy người khôn khéo đã nghĩ tới việc thông báo cho An lão đại đang hưởng ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng lại bị lưu manh ngăn lại.
Thực ra, Hướng Nhật ngăn cản cách nàng cũng có nguyên nhân, hắn thật sự muốn nhìn xem cô bé họ An thấy mình đột nhiên xuất hiện lại còn bắt gặp ngay khi nàng đang "ngoại tình" thì sẽ như thế nào.
Mà việc Hướng Nhật đưa ngón trỏ lên làm động tác "xuỵt" đã bị những người sớm đã chú ý tới hắn vừa vặn nhìn thấy, lại nhìn thấy đám nữ sinh "người lạ vật gần" lại làm theo lời hắn không đi thông báo cho nhân vật kinh khủng kia, bọn họ đều kinh ngạc mở lớn con mắt không dám tin những gì đang xảy ra. Cái tên nam nhân kì quái tay phải quấn đầy băng gạc này là ai? Nhìn điệu bộ của hắn tựa hồ cùng "đảng An nữ" có quan hệ rất mật thiết, nhưng hắn là nam nhân sao?
Vấn đề mà những người đứng xem đưa ra còn chưa có đáp án, cái nhân vật kia đã làm một việc khiến họ bị kích thích muốn đột trụy cơ tim.
Thật ra động tác của Hướng Nhật rất đơn giản, hắn chỉ đi tới phía sau cô nàng họ An rồi vỗ vỗ lên đầu nàng. Điều khiến cho người ta bị kích thích cực điểm đó là phản ứng của An đại tiểu thư.
Vốn tưởng chị em nào có chuyện tìm mình An Tâm liền quay đầu, nhưng khi phát hiện ra là lưu manh thì mắt sáng lên, cười ngọt ngào:
- Anh tới rồi à, Hướng Quỳ?
"Bùm!" một tiếng, những người đang đứng xem ở đây tưởng rằng tiếp theo đại ma vương sẽ nổi điên lên mà giết người, không ngờ nàng lại có biểu hiện dịu dàng mê người đến vậy, đám nam sinh có thằng không chịu nổi kích động thiếu điều ôm chặt lồng ngực của mình.
Người bên ngoài thế nào, Hướng Nhật cũng không quan tâm lại cố ý giả bộ vô tình thoáng nhìn qua tay của An tiểu thư đang đặt trên người người đẹp băng sơn, lơ đễnh đáp:
- Ừ, vừa mới đến.
Ánh mắt của lưu manh nhìn, An Tâm sao lại không phát hiện ra chứ? Lòng thầm run lên, lúc này mới ý thức được hành vi của mình có thể khiến hắn suy nghĩ bậy bạ, nàng vội vàng rút tay lại, giọng không được bình thường nói:
- Em.bọn em.
- Anh biết.
Tay Hướng Nhật đưa ra ngăn cô nàng họ An nói tiếp, đồng thời ném cho nàng ánh mắt giải thích. Thực ra Hướng Nhật cũng không cho rằng An tiểu thư tới bây giờ vẫn còn hứng thú với người cùng giới, từ ánh mắt của nàng nhìn mình cùng với đêm đó có thể khẳng định rằng nàng thích mình, sở dĩ ôm người đẹp băng sơn làm mấy cái động tác như vậy có thể là do thói quen trước kia.Đúng, đó là thói quen! Hướng Nhật nhớ lại cảnh mình vừa nhìn thấy, cô nàng họ An vừa xem trận đấu vừa ôm người đẹp băng sơn, tay nàng chỉ theo bản năng mà làm vậy, không có ý muốn tán tỉnh hay điều gì khác.
Ánh mắt của lưu manh khiến cho An Tâm có được sự an ủi rất lớn, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, vội vã ân cần nói:
- Được rồi, Hướng Quỳ, anh cũng ngồi xuống đi.
Vừa nói, nàng vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình.
Mắt nhìn người đẹp băng sơn cũng không có bất cứ cử chỉ nào tỏ vẻ không thích, Hướng Nhật bước lên phía trước, đang muốn ngồi xuống cạnh An tiểu thư, không ngờ nàng liền dịch sang một bên tạo ra một khoảng trống giữa nàng và người đẹp băng sơn, rõ ràng là muốn hắn ngồi ở giữa. Đương nhiên nàng cũng muốn tỏ rõ lập trường của mình.
Hướng Nhật hơi kinh ngạc, sau đó liền hiểu được cách làm của đối phương, cô nàng này thật sự sợ mình hiểu lầm! Nhưng hắn cũng không do dự, tiếp nhận ánh mắt phức tạp của người đẹp băng sơn rồi ngồi xuống.
Ngay sau khi hắn ngồi xuống, An đại tiểu thư liền nhích lại gần, hai tay gắt gao ôm lấy eo hắn, đồng thời đầu tựa lên lồng ngực hắn, ra vẻ dịu dàng đáng yêu.
Hướng Nhật cũng thuận tay ôm nàng vào trong lòng, xiết thật chặt cánh tay. Thấy vẻ mặt thoải mái như "cho phép" của nàng, ngón trỏ của hắn không khỏi có chút ngọ nguậy, nếu không phải nghĩ đến những người xung quanh, không chừng hắn đã làm một số động tác còn thân thiết gấp trăm lần.
Song chuyện phát sinh kế tiếp làm cho Hướng Nhật thực muốn phún máu, hắn có thể cảm nhận được bên tay phải của hắn một thân thể mềm mại khác đang nhích lại gần, không cần nhìn cũng biết là ai. Nhưng vì biết là ai nên hắn mới cảm thấy quái lạ, vì không có bất kỳ lý do nào người đẹp băng sơn lại muốn dính sát vào tay phải hắn. Việc nàng ta xích lại gần khiến hắn suýt nữa không thể áp chế được tâm lý của mình, chuyện này thực không hợp với lẽ thường.
Hướng Nhật cảm thấy được tay của An đại tiểu thư đang ôm chặt mình đã di chuyển kéo người đẹp băng sơn sát lại, hắn không khỏi dở khóc dở cười, không phải là muốn hại mình đấy chứ?
Nhưng chuyện làm Hướng Nhật ngạc nhiên lại tiếp tụp xuất hiện, hành động lôi kéo kia chỉ làm vẻ mặt người đẹp băng sơn hiện lên một chút phức tạp, sau đó liền chủ động nhích lại gần, áp sát vào người hắn. Trời! Hướng Nhật dám thề, hắn thấy rõ ràng chính cô nàng chủ động dựa sát vào chứ không hề bị cô nàng họ An lôi kéo. Nhưng như thế này sẽ.
Hướng Nhật bị vây ở giữa, An đại tiểu thư ở bên cạnh cầm lấy cánh tay phải đang bị thương của hắn khoác lên vai của người đẹp băng sơn, điều này khiến tư thế ngồi của hắn trở thành trái ôm phải ấp.
Hướng Nhật hoàn toàn chết lặng, hắn không biết ngày hôm nay có phải gọi là ngày đào hoa hay không, nhưng có thể khẳng định đây không phải là nằm mơ, bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể người đẹp băng sơn được mình ôm trong lòng đang run nhẹ.
Những người bên ngoài sớm đã bị hàng loạt biến hóa làm cho cả kinh suýt rớt cả mắt ra ngoài, thậm chí mấy cầu thủ đang đấu bóng rổ trên sân vì chứng kiến cảnh này như bị trơn trượt rồi té ngã, còn không thì đang dẫn bóng thì bị đối phương cướp mất bóng, một nam huấn luyện viên trung niên cạnh đó thấy vậy liên tiếp mở mồm mắng to.
Thực ra, điều này cũng không thể đổ lỗi cho các cầu thủ phân tâm, vốn đã quen nhìn thấy trợ lý huấn luyện viên bán nam bán nữ với khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ ghét nam nhân, hiện tại đột nhiên nhìn cô nàng đầy vẻ vẻ kiều mị dịu dàng như vậy làm cho mọi người đều không kịp thích ứng. Huống chi, bọn họ sớm đã biết trợ lý họ An là lesbian, chỉ thích nữ nhân, lúc này khi nhìn thấy nàng đang ôn nhu nằm trong lòng nam nhân thì không dám tin đồng thời cũng có cảm giác đố kỵ. Phải biết rằng, dạng nữ nhân vừa xinh đẹp lại mặc nam trang là dễ dàng khiến dục vọng của nam nhân bùng cháy nhất. Lúc đầu thấy nàng đến đảm nhiệm chức trợ lý huấn luyện viên, các cầu thủ đều tung ra ma quyền sát chưởng hy vọng ôm được nữ nhân này về tay, hơn nữa bọn họ có nghe được một ít tin tức về thực lực gia thế của vị trợ lý huấn luyện viên thích mặc nam trang này hùng hậu đến cỡ nào, nếu theo đuổi nàng chẳng những kiếm được người đẹp lại chẳng phải cần phấn đấu hì hục làm việc bốn mươi năm, điều đó thật mê người!
Nhưng giấc mộng theo đuổi ấy đã bị đám vệ sĩ giống như Schwarzenegger (Arnold Schwarzenegger - người hung cơ bắp của Hollywood) làm cho tan vỡ, khi một số tên không biết sống chết làm liều liền được giáo huấn tận tình, từ đó không có một tên nào muốn tự chuốc khổ vào thân nữa. Đồng thời lúc đó bọn họ biết được trợ lý họ An lại là dân đồng tính, bởi vì nàng đem người đẹp băng sơn nổi danh trong trường kéo đến đội bóng rổ làm trợ lý với nàng. Sau này, không có người nào đủ dũng khí liếc nàng một cái.
Chỉ thật không ngờ, người vốn được nhận định là nữ đồng tính lại tự nhiên chủ động dựa vào người nam nhân mới đến, xem ra còn rất biết vâng lời nữa.
Song điều này cũng chưa thấm vào đâu, điều càng làm người khác phẫn nộ hơn chính là người đẹp băng sơn kia, nghe nói chỉ cần nam nhân đến gần nàng trong phạm vi một thước sẽ bị nàng công kích một cách mãnh liệt, bây giờ nàng tự nhiên cũng ôn nhu dịu dàng tựa vào người tên nam nhân mới đến, hơn nữa nàng cùng An nữ vương chủ động dựa vào cùng một người. Trời ạ! Đây không phải là nằm mơ chứ? Tại sao chuyện tốt như vậy không đến lượt mình.tất cả nam nhân có mặt tại đây đều nghĩ như vậy.
Chính diễn viên chính, Hướng Nhật, hắn lúc này cũng mơ mơ màng màng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ngay trước mặt, nhất thời người đơ ra, ấp a ấp úng hỏi:
- Cô.khỏe a!
Người đẹp băng sơn rất bình tĩnh nhìn thẳng lưu manh, ánh mắt giấu sau cái kính gọng trắng lóe lên một tia kiên quyết:
- Ngươi đã nói, sẽ giúp ta bất cứ việc gì.
- Đúng.
Hướng Nhật gật đầu một cách vô ý thức.
- Giúp ta giáo huấn một người!
Có thể nghe thấy trong giọng nói của người đẹp băng sơn mang theo sự phẫn nộ đến cùng cực.
- Ai?
- Dịch Thiên Hành!
- Dịch Thiên Hành?
Hướng Nhật lầm bầm, cảm giác đã nghe qua cái tên này, không đợi hắn suy nghĩ thêm, An đại tiểu đã giải thích rõ nguyên nhân tại sao phải giáo huấn tên này.
Thực ra, chuyện này cũng xảy ra từ lâu, nhưng Hướng Nhật lại nghe một cách rất chăm chú, bởi vì trong này còn liên quan đến Thiết cảnh sát, đồng thời hắn cũng biết nữ sĩ quan cảnh sát và người đẹp băng sơn có quan hệ thân thích.
Nói ra cũng thật đơn giản, bà nội của người đẹp băng sơn và mẹ của nữ sĩ quan cảnh sát là chị em họ chênh lệch tuổi tác rất lớn, cho nên hai nhà có quan hệ huyết thống. Mà mấy năm trước, tên Dịch Thiên Hành khốn kiếp cua nữ sĩ quan cảnh sát thất bại, cũng không biết hắn lấy tin tức ở đâu mà biết được nữ sĩ quan cảnh sát còn có một cô cháu gái rất xinh đẹp vì vậy hắn mới chuyển mục tiêu, định lấy điều này để trả thù sự sỉ nhục nữ sĩ quan cảnh sát gây ra cho hắn. Lúc đó người đẹp băng sơn vẫn còn là một học sinh trung học ngây thơ, đang bước vào giai đoạn mới biết yêu nên đã bị sự nho nhã lịch lãm của tên cầm thú họ Dịch hấp dẫn, không bao lâu thì rơi vào lưới tình.
Nhưng bởi nàng quá cứng rắn, vì muốn chiếm được thân thể nàng để trả thù nữ sĩ quan cảnh sát nên cầm thú họ Dịch không thể chờ đợi đã dùng đến thủ đoạn vô cùng thô bạo, hơn nữa trước lúc đó hắn cũng tiết lộ mục đích của mình, đúng lúc đang muốn thực hiện thú tính của mình thì người đẹp băng sơn lấy cái chết ra bức hắn khiến cầm thú họ Dịch đang chìm trong dục hỏa sợ hãi bỏ chạy.
Từ đó về sau giấc mơ về bạch mã hoàng tử của nàng tan biến, người đẹp băng sơn cũng không dám tin vào nam nhân nữa, thậm chí còn nghĩ đến việc giết chết toàn bộ nam nhân trên thế giới này, cho nên tính tình mới trở thành lạnh như băng đánh đuổi nam nhân cạnh mình như vậy.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Hướng Nhật đối với tên cầm thú họ Dịch tức giận không thôi, từ lúc nào không hay cảm giác chán ghét đối với người đẹp băng sơn cũng biến mất, hắn thầm nghĩ làm cách nào để bắt cái tên cầm thú họ Dịch kia mà lột da rút gân mới hả. Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên như chợt nhớ ra, vừa rồi cô nàng họ An gọi tên cầm thú kia là "nhà họ Dịch", hình như là một đại gia tộc.Hướng Nhật lập tức nhớ lại, nhà họ Dịch.đối với mình rất quen, hình như cái tên "nhị thế tổ" lần trước bị mình giáo huấn cũng cùng họ cùng tên, nói như vậy thì chính là hắn, không ngờ tới thì ra là người quen.
Nghĩ tới đây, mắt Hướng Nhật sáng lên, trong mắt lại xuất hiện vài tia lạnh lẽo. Nhà họ Dịch sao? Xem ra lớp trẻ chưa từng được dạy dỗ, cũng tốt, lần này cộng với lần mình bị đụng xe mang ra tính một lượt mới hả giận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.