Chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ cường tráng, vẻ mặt hung ác dẫn theo một đám đàn em dắt đao mang côn đang đi vào, vừa nhìn là biết một đám chẳng tốt lành gì. Đám người này vừa xuất hiện, những người đang đứng xem náo nhiệt thoắt cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Những người mới đến này khác hẳn không thể so sánh với mấy thằng nhóc tì choai choai mới vừa rồi, bọn họ là lưu manh côn đồ cùng hung cực ác chính hiệu con cào cào, xem cách cầm vũ khí của bọn hắn như muốn xin người tí máu, người có lá gan lớn cũng không dám lân la lại gần, chỉ sợ gặp phải tai bay vạ gió thì khổ. Vũ khí là thứ không có mắt! Cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút, có muốn kêu oan cũng không ai dám hô to, chẳng lẽ ngươi còn dám đến trước bọn người kia mà xin tiền thuốc men? Bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều mà chém thêm ngươi vài nhát.
Song trong một góc có một nhóm mấy người nam nữ không sợ chết, gan lì ngồi yên. Nhóm người này chẳng những không đi mà còn dám đứng một bên vừa xem náo nhiệt vừa nhỏ giọng thảo luận, hoàn toàn không xem nguy hiểm của bản thân ra gì. Nhóm người này chính là một nhóm bốn người theo đuôi Hướng Nhật đến nơi này.
- Tiểu Hắc, ngươi mới vừa rồi có thấy không? Thằng nhóc kia một mình giải quyết mười mấy người, damn!
Một thanh niên trông quái dị với mái tóc đỏ dựng đứng hỏi một tên thanh niên vóc người cao ráo đứng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788901/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.