- Anh về rồi à?
Nhìn bóng người quen thuộc càng ngày càng gần, Sở Sở đang đứng chờ ở cổng trường vội vàng ra đón.
- Ừ.
Hướng Nhật gật đầu ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, ánh mắt đầy cảm động:
- Đợi anh lâu lắm hả?
- Không, không đâu.
Sở Sở lảng tránh ánh mắt của hắn, đồng thời nhân tiện rúc thật sâu vào lòng hắn.
- Mới một lúc thôi.
- Ngốc ạ.
Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng và không nói thêm gì nữa. Đương nhiên hắn biết đối phương nói thế cho hắn yên lòng, có lẽ từ lúc hắn đi đến giờ nàng chưa từng rời khỏi cổng trường.
- Chuyện vừa rồi anh làm xong chưa?
Thấy hắn không nói gì, Sở Sở đột nhiên mở miệng hỏi, trong mắt không che giấu được nỗi lo lắng, vẻ mặt sốt ruột của lưu manh khi rời đi lúc nãy khiến cho nàng có chút không yên tâm.
- Đã xong hết rồi.
Vừa nói Hướng Nhật vừa hô may mắn, nếu như không phải hắn đến kịp thời, không chừng thằng "súc vật" kia đã mở két sắt đem cuốn sổ giấu đi chỗ khác, may mà cuối cùng cũng không đến muộn.
- Vậy thì tốt.
Lúc này Sở Sở mới thả lỏng người, thở ra một hơi thật dài, về phần hắn rốt cuộc đi làm chuyện gì nàng cũng không muốn quan tâm, chỉ cần đối phương bình an trở về là được.
Thấy nàng không hỏi chuyện gì, Hướng Nhật cũng thở dài một hơi:
- Tiểu Thanh đâu, sao không thấy cô ấy?
- Chị Thanh vào học rồi.
Sở Sở nhẹ giọng trả lời, tiếp đó mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788884/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.