🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ngươi đừng có nhúc nhích!"
Trong phòng tắm An Tâm hét lên.
"Uy, ai bảo ngươi mạnh tay như vậy? Lão đại ta rất đau à!"
Hướng Nhật cắn răng chịu đau nói. Cũng chỉ vì tên sát thủ kia bắn trúng cánh tay mình. Bình thường thì viên đạn sẽ nằm sâu bên trong nhưng không biết do uy lực của sung lục kém hay do da hắn dầy mà viên đạn đi sâu vào có một nửa, một nửa bên ngoài. Lo sợ nếu đến bệnh viện sẽ liên quan đến cảnh sát nên ở nhà nhờ An Tâm giúp
"Viên đạn lấy ra rồi, bây giờ phải sát trùng, ngươi có thuốc gì không?"
An Tâm không khỏi bội phục hắn không nghĩ rằng hắn lại cường hãn như vây, không cần thuốc giảm đau, gây tê gì mà chịu đựng đau đớn lấy viên đạn ra. Trong lòng có chút hảo cảm, nếu không phải hắn đỡ hộ mình phát sung ấy sợ rằng bây giờ mình đã lên bàn thờ ăn hoa quả.
"Nghĩ gì mà chú tâm vậy"
Thấy nàng ta tỏ vẻ say mê, Hướng Nhật liền cắt đứt suy nghĩ của nàng ta.
"Không có gì"
mặt An Tâm đỏ lên vội vàng chuyển sang vấn đề khác" Được rồi thuốc sát trùng ở đâu ngươi còn không mau nói cho ta"
"Cái này.người mau đem cái hộp đựng giầy lại đây cho ta.được chứ? Mặt ngươi sao lại đỏ vậy"
"Không có gì, ngươi đợi để ta đi lấy"
An Tâm vội vàng chạy ra khỏi phong tăm. Một lát sau trở về mang theo một cái hộp mầu trắng hồng " Ngươi nói cái này?"
"Đúng vây, mở nó ra" Hướng Nhật liền nói, vẻ mặt rất thoải mái.
An Tâm mở chiếc hộp ra, liền thấy bên trong một khẩu súng lục sáng loáng, từ lúc đó đến giờ nàng ta sợ vật này thiếu chút nữa ném cái hộp xuống đất "Thuốc sát trùng đây?"
"Dùng cái này"
Hướng Nhật chỉ vào khẩu súng
"Ngươi nói khẩu súng?"
An Tâm trừng mắt, không tự chủ được liền cầm lấy hung khí, nhíu mày hỏi" Oh, rất nặng"
"Nặng nhẹ quan trọng gì, đầu tiên ngươi hãy lấy băng đạn ra" Hướng nhật kinh thường bĩu môi, không nặng sao gọi là DE?
An Tâm cẩn thận cầm trên tay nhưng cẳn bản không biết lấy ra thế nào: "Làm thế nào lấy ra?"
"Thật là ngu quá à! Không thấy ở giữa có cái núm hình tròn nổi lên à, ấn vào đó một chú không phải rút băng đạn được ra sao?"
"Ngươi mới ngu"
An Tâm liền chửi lại một câu. Vốn dĩ mình đường đường là một đại tiểu thư mà phải làm y tá trị thương đã uỷ khuất lắm rồi giờ còn bị chửi là ngu nữa (^^). Đối phương cũng vì ta mà ăn một phát súng nên bây giờ ta mới nhịn
"Sau đó làm gì?"
trong lòng nhịn nhưng khẩu khí của An Tâm vẫn bất mãn
"Lấy một viên đạn rồi cậy phía đuôi viên đạn ra"
Hướng Nhật chưa nói xong An Tâm chơt lên tiếng" A ta biết rồi, ngươi lấy thuốc súng ra làm thuốc sát trùng
Hướng Nhật kinh ngạc nhìn nàng ta, giả bộ nói" Ngươi cũng không ngu lắm!"
"Ngươi nói cái gì!"
An Tâm khẩu khí hung hãn nói chợt nhớ đến cái gì lại dịu xuông nói tiếp" Đừng tưởng lão tử cái gì cũng không biết! Trên TV không phải chiếu đầy sao? Chỉ là chưa thấy thực tế bao giờ thôi, ngươi xác định dùng cái này sát trùng được?" Nói xong, sắc mặt An Tâm có chút không đành long, nàng ta tự biết đổ thuốc súng vào viết thương như vậy thì rất là đau đớn.
"Đã vậy cho ngươi mở rộng tầm mắt"
Hướng Nhật vẻ mặt bình thường, trong lòng lại có chút kích thích. Mặc dù rất thống khổ nhưng cũng đã trải qua, kiếp trước "chính mình" cũng đã trải qua hai lần như vậy, "tràng cử" đâu đớn tới tận xương tuỷ giống như bị vạn kiếm phệ thân thật "tuyệt vời" đến giờ hắn vẫn còn khắc sâu vào tâm trí. Chính mình cũng vừa mới nói xong chẳng lẽ bây giờ lại bảo An Tâm đi mua thuốc vậy thì mất hết hình tượng, đã vậy lão tử tình nguyện chịu khổ một lần nũa
"Hự."
Cơ thể Hướng Nhật không chịu được run rẩy điên cuồng, một lúc sau mới khôi phục lai được bình tĩnh. Trên mặt mồ hôi chẩy ra như mưa, sắc mặt tái nhợt, ngay cả thanh âm cũng nhỏ đi không ít" Đừng đứng xem, lão đại, mau giúp ta băng bó"
Vốn đang chăm chú nhìn miệng vết thương bốc ra một làn khói đen, An Tâm liền định thần lại bối rối giúp hắn ta băng bó. Dù chỉ quấn vài vòng quanh vết thương nhưng mấy lần chạm phải miệng viết thương dù đối phương có vài lần kêu không thành tiếng nhưng trong lòng An Tâm cũng có chút xót xa, làm xong thì hai bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi
"Tại sao ngươi lại che mình đỡ hộ ta phát súng"
Thấy sắc mặt hắn ta trở lại bình thường, An Tâm không đợi được liền lên tiếng hỏi.
"Nói nhảm! Người là do ta mang đến, người bọn chúng muốn giết cũng là ta, nếu ngươi chết trong lòng ta cũng bất an hơn nữa ngươi không có biện pháp nào giúp ta lấy lại công đạo với Sở Sở và Tiểu Thanh."
Hướng Nhật tức giận nói, không biết lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy thân che cho tên bất nam bất nữ. Chẳng lẽ lại xuất phát từ hành động anh hung bảo vệ mỹ nhân? Nhìn trang phục nam nhân của An Tâm, Hướng Nhật tự mắng mình là đồ điên
"Vậy sao?"
Nghe đối phương giải thích không biết tai sao trong lòng An Tâm có chút thất vọng.
"Nếu không ngươi tưởng vì cái gì? Chẳng lẽ vì người xinh đẹp? Mau giúp ta đứng lên"
Hướng Nhật ngồi trên sàn nhà đã lâu, chân tê dại vươn tay trái ý muốn An Tâm đỡ mình dậy
An Tâm cũng chưa hiểu ra đối phương hàm ý gì, vừa dìu hắn đứng dậy liền hỏi "Đã vậy sao ngươi không chết đi"
"Phi, phi, phi.miệng thối, ngươi xem ta đoản mệnh vậy sao? Hơn nữa chết cũng đã chết rồi dù sao mươi tám năm qua cũng là một trang hảo hán, ngươi nhìn ta làm gì không phải muốn cùng ta vui vẻ chứ?
"Chết đi"
Vốn dĩ An Tâm hỏi nghiêm túc không nghĩ đối phương còn có tâm tình đùa giỡ mình, hận không một cước đá hắn văng xuống đất.
"Oh, ngươi muốn mưa sát chồng à" Hướng Nhật hoảng sợ, nếu không lẹ tay bám lấy chắc đã bị thương nặng thêm rồi
"Biến, ai bảo ngươi muốn chết"
An Tâm lạnh lung liếc hắn một cái rồi đi ra ngoài.
"Khoan"
Hướng Nhật vội vã gọi nàng ta lại, giọng điệu thương lượng nói "Trước khi đi có thể giúp ta một tay được không?"
"Ngươi muốn làm gì"
An Tâm quay đầu lại, ánh mắt đầy đề phòng
"Ach, ngươi có thế giúp ta tắm rủa? Đừng hiểu lầm, là muốn ngươi kỳ lưng cho ta thôi"
Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng lại mở hoa tâm, để An Tâm kỳ lưng cho mình chẳng phải thú vị lắm sao.
"Ngươi đừng đắc trí"
An Tâm cắn răng nói, Giúp ngươi kỳ lưng? Chỉ vậy thôi? Sao ngươi không chết đi?
Hướng Nhật thấy vẻ mặt đối phương tức giận, cũng tức giận nói" Uy, tốt xấu gì ta cũng đa cứu ngươi một mạng."
"Được rồi, ngươi đứng nói nữa"
An Tâm không nhin được vung tay lên, sắc mặt như vừa quyết định một chuyện trọng đại: "Giúp người kỳ lưng thì có thế, nhưng từ nay về sau ta không nợ ngươi nữa, sau này cũng đừng có lấy chuyện này uy hiếp ta"
Hướng Nhật trong lòng vui vẻ, liền thúc giục "Được rồi, được rồi, người nhanh lên một chút" Nói xong liền đứng dậy đi vào bồn tắm, ánh mong chờ đợi "Đã phiền ngươi rồi, giúp ta lấy nước"
"Ngươi"
An Tâm trợ mắt trừng trừng nhưng kiềm chế lại mình rồi mở vòi nước.
Đợi bồn tắm đầy nước, Hướng Nhật liền đưa hay tay ra, An tâm liền tiến lại bất quá sau nay không ai nợ ai liền giúp hắn cởi áo.
"Quần" Hướng Nhật liền bỏ hai chân ra khỏi nước.
An Tâm không thể nhịn được nữa liền lấy cái khăn như muốn dìm chết đối phương.
Hướng Nhật thấy không ổn liền vội buông hai chân "Đừng kích động, đừng kích động, chỉ đùa vui một chút thôi mà." lúc này An Tâm mới tạm ngưng cơn thịnh nộ
"Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn yêu cầu gì vô lý thì đừng trách ta không khách khí"
"Được rồi, được rôi." Hướng Nhật vội phủ nhận, quay lưng lại tự như bảo đối phương bắt đầu.
An Tâm liền cởi chiếc áo khoác ra tránh dính bẩn vì đây là cái áo mình thích nhất, bên trong mặc một chiếc áo mầu trắng. Cẩn thận treo lên mắc áo, sắn tay chuẩn bị giúp nam nhân kỳ cọ
Hướng Nhật quay lại liền nói " Ngươi, ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết ta không phải là người tuỳ tiện tắm uyên ương...|
"Câm miệng"
An Tâm đánh mạnh vào lưng hắn: "Nói bậy, ngươi mới cần." đội nhiên ý thức được điều mờ ám liền lên tiếng: "Ta sẽ không giúp ngươi kỳ lưng nữa"
"Oh" Hướng Nhật đột nhiên hiểu ra cố tình kéo dài chữ "oh", vẻ mặt rất bình thản.
"Ngươi thôi đi! Bổn tiếu thư giúp ngươi tắm là được chứ gì " An Tâm tức giận hất tay không ngờ nước bắt tung toé, một ít hắt lên trước ngực làm ướt cái cái áo sơ mi nhưng cũng không biết
Hướng Nhật liền ngắm "cảnh đẹp" trước mắt, để không bị lộ liền giả bộ ngạc nhiên nói "Sao? Tự dưng lại xưng bổn tiểu thư? Không phải ngươi thích tự gọi mình là "lão tử" sao?"
An Tâm hừ lạnh một tiếng " Cái đó là đối với bọn nam sinh"
Hướng Nhật vô thức gật đầu, hai mắt chắp chú nhìn vào "hai ngọn núi lửa " kia bất giác hỏi "Ngươi cỡ 32C?"
"Cái gì 32C"
An Tâm sửng sốt, thấy đối phương chăm chăm nhìn vào ngực mình cũng cúi xuồng nhìn. Lúc này mới phát hiện ra nước làm ướt áo mình làm cho bộ ngực toát vẻ mê người. Lập tức lấy tay che lại tức giận nói "Nhìn cái gì! Còn nhìn nữa ta sẽ khoét mắt ngươi ra"
"Nhìn một chút có mất gì đâu!"
Hướng Nhật tỏ vẻ khinh thường, đối với hành vi của mình cũng không xấu hổ mà chậm rãi nói "32C cũng không nhỏ! Chẳng qua ta đã thấy người cỡ 36F, quả thực trông như hai quả bong rổ" Nói xong câu cuối, giọng nói có phần hưng phấn.
"36F?"
Trông hắn hứng thú như vậy, An Tâm liền dừng lại, ánh mắt cuồng nhiện hỏi "Ở đâu? Ngươi đã thấy ở đâu? Giới thiệu cho ta biết với"
Hướng Nhật vẻ mặt quái dị " Ngươi, Ngươi.Ngươi lại quan tâm vậy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.