🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Các vị, theo chúng ta đã lâu, chẳng biết có ý gì?" Hướng Nhật xoay người lại, nhìn mấy tên to con vẫn theo dõi từ trường học đến giờ.
"Bắt người lãnh tiền, thay người khác diệt trừ tai vạ!" Thằng mụn ruồi mặt không biến sắc nói. Thực tế thì trong lòng hắn đã có chút hối hận, trước mặt nam nhân kia mặc dù hình dạng cũng bình thường, nhưng bên cạnh hắn là hai người, rõ ràng là phụ nữ rất sang trọng! Mà có thể ở một chổ cùng với các nàng thân mật như vậy, có thể tưởng tượng ra nam nhân này thật không đơn giản. Chuyên này cũng làm cho Thằng mụn ruồi hơi kiêng kị, bình thường, bất cứ tên học sinh nào gặp phải nhiều không có hảo ý như vậy vây quanh đã sớm hoảng sợ rồi, nhưng đối phương chính là làm như không có chuyện gì, hơn nữa còn không thèm để bọn hắn vào mắt. Điều này làm cho lòng hắn bất an cực độ, có linh cảm không xong rồi.
"Mấy lời này thật là nhàm!" Hướng Nhật vô tội sờ sờ cái mũi, ánh mắt hiện ra một tia lạnh lẽo, "Nhưng các ngươi xác định là có đủ khả năng không?"
Thằng mụn ruồi còn chưa mở miệng, bên cạnh tên thanh niên tóc vàng đã kiêu ngạo trả lời: "Thằng mắt kính chó chết, mày sẽ biết bọn tao có đủ khả năng hay không liền bây giờ." Hung hăng nhanh nhẫu nói chẳng biết lúc nào đã cầm trên tay khảm đao, có điều nói chung là con mắt hắn chăm chú có phần cuồng nhiệt vào người hai cô gái.
"Tiểu tử này là ai? Đàn em của ngươi hả?" Hướng Nhật khinh thường liếc tên thanh niên tóc vàng một cái, tiếp theo có ý coi rẻ nhìn tên có vẻ là đầu lĩnh: "Có mấy tên đàn em láo xược như vậy, bình thường chắc rất đau đầu phải không?
"Thao - lão tử chém chết mày!" Tiểu thanh niên tóc vàng giận dữ, định động thủ, liền bị Thằng mụn ruồinắm lại: "Tiểu Kim, ngươi xem lão Đại này chết rồi phải không?"
"Không có a, lão Đại nhìn thằng mắt kính kìa."
"Câm miệng cho tao!" Thằng mụn ruồinghiêm mặt âm trầm, không cho tên đàn em nói hết câu, hắn cũng muốn là tốc chiến tốc thắng, nhưng chính là trong lòng bây giờ lại càng mãnh liệt điềm chẳng lành làm hắn có hơi e dè. Có suy nghĩ như vậy, Thằng mụn ruồitất nhiên sẽ không vội vàng động thủ, chuyễn tầm nhìn về phía nhân vật mục tiêu: "Ta nghĩ, ngươi cũng biết mục đích của bọn ta phải không?"
"Không phải rất rõ ràng sao." Hướng Nhật dễ giải nói,? muốn thịt ta hay chỉ một bên đùi phải.
Nhìn đối phương ra một câu hỏi có vẻ biết chuyện, Thằng mụn ruồi ánh mắt chợt lóe lên: "Đùi phải"
"Nhìn bộ dạng của ngươi, giá trị cái đùi phải của ta chắc không ít tiền?" Hướng Nhật ngoài miệng như là ko sao cả nói, trong lòng đã bắt đầu hình dung được rốt cuộc là tên Khốn nạn nào muốn chân phải của mình, gần đây cũng không đắc tội với nhiều người, muốn đoán ra tên nào chủ mưu cũng không khó khăn, mà nghi ngờ lớn nhất chính là cái vụ ở "Cao trung đồng học" trước kia, tại quán nước kia mình đã phế bỏ một đoạn xương chân của tên họ. Lúc ấy đùi phải hắn hình như muốn tàn phế. Nghĩ vậy, Hướng Nhật cơ hồ có thể dám chắc chính là tên khốn nạn này đây!"
"10 vạn!" Thằng mụn ruồiđưa ra trị giá trị thật của cái đùi phải.
"10 vạn? Quả thật cao đó!" hướng Nhật lơ đãng gật gật đầu, đột nhiên có chút lạ lùng nở lên nụ cười: "Nhưng ngươi biết là có một chút kỳ quái ở đây không?"
"Ân? Thằng mụn ruồi nhíu mày, hắn nghĩ không ra, chờ đối phương muốn nói cái gì.
"Không biết ngươi.có nghĩ tới, ta rõ ràng biết các ngươi theo dõi ở phía sau, nhưng tại sao lại chạy hả?" Hướng Nhật ranh mãnh nhìn đối phương.
Thằng mụn ruồi nghe nói trong lòng kinh động, quả thật, hắn vừa rồi quên cái điễm quan trọng này. Đối phương nếu đã biết có nhiều người theo phía sau cũng không chạy ra đường lớn mà trốn mà lại đi trong hẻm, rõ ràng là có sự lừa gạt trong đây, hãy nhìn bộ dạng đối phương coi, không giống như một tên khờ khạo. Nói như vậy, đối phương nhất định là có sắp đặt cạm bẫy, có lẻ hắn đã sớm cho người mai phục ở đây? Chính là điều này, đối phương nãy giờ căn bản là không có đánh điện thoại, cho nên không có khả năng cho người mai phục ở chổ này! Nhưng làm sao giải thích được tại sao hắn lại có thái độ ngu ngốc như vậy, giả thuyết hắn không sợ những người này, tất cả là bởi vì hắn rất tự tin vào vỏ công của mình? Hoặc là hắn dùng lời nói để hù dọa? Cũng là có mục đích gì đây.
Chứng kiến lão Đại lâm vào trầm tư suy nghĩ, tiểu thanh niên tóc vàng lên tiếng:."lão Đại, động thủ nhanh lên, đừng trì hoản kéo dài thời gian như vậy, xem ra thắng mắt kính này chĩ dọa người, kéo dài thời gian."
"Kéo dài thời gian?" Thằng mụn ruồicon mắt sáng ngời, không sai, đúng là như vậy, đối phương rất có thể là đang kéo dài thời gian, chờ cứu viện, ngoài điều này ra không còn giải thích nào khác. Đối phương ba người, người nam không cần phải nói, hình dạng bạt nhược hơn nữa tay phải lại bị thương, dám chắc là không có chút sức lực để chiến đấu, hai người con gái nhìn qua đúng là được nuôi dưỡng tốt, cũng không phải là cái loại gái giang hồ ngang ngược, cho nên đối phương có thể nói là mình muốn làm gì thì làm. Sở dĩ biểu hiện kiên định như vậy, có thể nói các nàng quả thật can đảm rất lớn!
"Thiếu chút nữa đã bị ngươi gạt!" Khi đẵ chắc ăn những suy nghĩ trong lòng, Thằng mụn ruồinhe nhõm la lên, đảo ánh mặt một vòng, mười mấy người đang vây quanh 1 nam 2 nữ. Nhưng đối phương có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, trong lòng hắn vẫn có một chút e dè, cho nên cũng không định đắc tội đối phương nhiều: "Người anh em, ta xem ngươi lôi thôi nhiều rồi, chỉ cần để cho bọn ta phế bỏ một chân, ta lập tức thả ngươi cùng với hai người phụ nữ bên cạnh đi, thế nào?" Thằng mụn ruồilúc này xem ra rất là nghĩa khí, nếu đối phương còn tiếp tục không nghe lời, vậy thì đừng trách hắn ra tay độc ác. Sự thật thì mặc dù hắn có thái độ thương lượng, nhưng ý tứ lại rõ ràng là uy hiếp. "Ngươi bên cạnh còn có 2 người con gái", rõ ràng là có ý muốn đem nữ nhân ra uy hiếp đối phương.
"Ngươi nói ta sẽ tin sao?" Vốn đã chuẩn bị sẳn sàng động thủ, Hướng Nhật lại nghe được câu sau, thì thả lỏng người ra, bởi vì hắn muốn nhìn xem đối phương rốt cuộc có bao nhiêu thành ý, sẽ quyết định sau đó hãy ra tay.
"Đương nhiên" Thằng mụn ruồi dám chắc nói.
Tuy nhiên bên cạnh hắn tên tóc vàng bất mãn thấy rõ: "Lão Đại, thả hắn đi thì được, nhưng bên cạnh có hai cô gái, ta nên."
"Câm họng!" Thằng mụn ruồi gầm lên một tiếng, đối với tên đàn em hắn ngày càng bất mãn, chẳng những không nghe lệnh của mình còn tùy ý mở miệng, hơn nữa tên nhãi con này hầu như suốt ngày chĩ biết có đàn bà là nhất, sớm muộn gì cũng có ngày học chuyên xấu.
Tiều thanh niên tóc vàng bật người im bặt, nhưng ánh mắt vẫn đang chăm chú vào trên người, 2 cái cực phẫm đàn bà, tròng mắt loạn lên một trận, cũng chẳng biết là đang có chủ ý gì.
Sở Sở củng Thạch Thanh đều kín đáo liếc liếc hắn một cái, người phía trước thì nắm một mãnh ống tay áo lưu manh, còn người sau còn lại thì nắm chặt tay hắn.
Hướng Nhật chý ý đến phản ứng của cô vợ trẻ và đồ đệ, cặp mắt lãnh lẽo, vốn ý định hả thủ không nương tình trong đầu lập tức biến mất không còn một mảnh, dám chủ ý đánh người con gái của ta, ta cho ngươi muốn chết cũng khó!
"Chân chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à" Hướng Nhật nhún vai, có ý bảo đồ đệ bảo vệ cô vợ trẻ, lấy thực lực của hắn, đối phó với cái đám to con này tuyệt đối có thừa khả năng. Mà Hướng Nhật bây giờ chý ý tập trung toàn bộ vào trên người cái.kia tên tóc vàng, đặc biệt đối với cái vật nằm phía dưới người hắn.
Ý muốn triệt tiêu dòng giống của hắn.
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.