"Sư phụ, anh là một người ko có trách nhiệm " Giọng Thạch Thanh sặc mùi nũng nịu " Em sau này ko gọi anh là sư phụ nữa"
"Sao lại nói như thế?" Hướng Nhật ngồi ở ghế sa lông, nhìn đồ đệ bằng ánh mắt khác thường.
"Hừ, có võ công lợi hại như vậy mà ko dạy để em mỗi ngày luyện tập tăng cường sức mạnh. Em thấy anh ko có chút thành ý gì hết " Vừa nãy thì là một cô gái làm nũng còn bây giờ lại trở thành một oán phụ ngồi than vãn.
Hướng Nhật bỗng sững sốt, rồi lại cười khổ: "Ko phải là ko dạy, mà là em ko học được"
Hướng Nhật mặc dù nói thật nhưng Tiểu Thanh cứ tưởng hắn ko chịu dạy mình, giận dỗi quay mặt sang một bên.
"Tiểu Thanh, em giận àh?" Hướng Nhật nhìn xung quanh phòng khách, xác định ko có ai, Sở Sở đang ở trong bếp, còn nhỏ biến thái thì chưa về, cái này đối với hắn là một cơ hội tốt a. Kéo nàng lại ôm vào lòng ngực, đưa tay lên vuốt ve gương mặt dễ thương này, giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử giận hờn: "Tiểu Thanh, ko nên tức giận, em nhìn xem, mặt em giận dữ ko đẹp chút nào, hơn nữa còn làm nhăn da."
Thạch Thanh lập tức đỏ mặt, đồng thời có chút bối rối nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra ko có ai ở đây, trong lòng trở nên an tâm một chút.
Hướng Nhật bị bộ dạng ngây thơ dễ thương của đồ đệ làm cho khô cả lưỡi, ko cần băng khoăng nữa, nhắm ngay bờ môi kiều diễm mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788839/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.