🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Anh cứ thế giết 30 người! Thật đáng chết, trong mắt anh còn có luật pháp không?" Trở về nhà, nữ cảnh sát là không muốn buông tha cho tên lưu manh trước mặt đang làm ra vẻ mặt đáng thương.
"Bà xã, em nên biết, mấy tên đấy rất nguy hiểm, cứ mặc kệ bọn chúng, nguời chết là chồng yêu của em á." Hướng Nhật che dấu đã bị lộ, biết tiến biết lùi, lập tức hạ giọng.
"Chẳng lẻ anh cũng không biết báo cho tôi sao?" Thiết Uyển hừ nhẹ, hiển nhiên là bất mãn với tên lưu manh tự tung tự tác.
"Khi đó.ván chưa đóng thuyền, gạo còn nguyên xi mà?" Hướng Nhật cẩn thận thăm dò.
"Xí!" Nữ cảnh sát còn chưa có buông tha "Anh đó, nếu hôm nay tôi không thấy anh biểu hiện biến thái như vậy, căn bản sẽ không nghĩ đến anh chính là tên hung thủ kia, đáng giận! Nếu không phải tôi phát hiện, anh sẽ tiếp tục dấu diếm phải không?"
Hướng Nhật theo thói quen nâng tay phải lên sờ cái mũi, nhưng lại phát hiện là" Hùng chưởng" lúc này mới từ bỏ ý định: "Cưng không hy vọng ông xã em là tên hung thủ giết người chứ? Anh đương nhiên phải gạt cưng, sợ cưng không thích ứng."
"Vậy vừa rồi sao anh không phủ nhận? Có phải là không sợ tôi không thích ứng?"
"Cưng bắt gặp anh giết ba tên đánh thuê kia, anh phủ nhận được chắc? Còn không bằng thừa nhận rõ ràng. Hơn nữa đối với độ thông minh của bà xã, không phải chỉ mất vài phút là có thể tìm ra chứng cớ sao? Tôn Ngộ Không anh có thể chạy thoát khỏi.lòng bàn tay của Phật Bà Quan Âm cưng sao?" Hướng Nhật phát huy tinh thần vỗ mông* lên đến cùng cực.
* các bác đừng nhầm, chỗ này là vỗ mông ngựa nhá
"Đừng có làm ra cái khuôn mặt tươi cười đó với tôi!" Thiết Uyển nghiêm mặt nói, nhưng ánh mắt lộ rõ ý cười, có làm như thế nào cũng không che dấu được "Lần này tôi cho qua, lần sau có cái việc gì anh nhất định phải báo cho tôi truớc tiên, bằng không tôi phải bắt anh!"
"Rồi, rồi.Bà xã anh minh!" Hướng Nhật ôm quyền nói, đáng tiếc cái " Hùng chưởng" kia Làm cho người tôi có cảm giác thật sự rất khôi hài.
"Đừng có cao hứng quá sớm! Tôi còn có sự tình hỏi anh đây."
"Phu nhân có điều muốn hỏi, lão công nhất định "tri đều bị ngôn, ngôn vô bất tẫn." " (đại khái là có gì nói hết tuyệt không dấu diếm)
"Đứng đắn 1 chút!" Thiết đại cảnh sát trợn trừng mắt "Tôi hỏi anh, lực lượng kia của anh sao lại biến thái như vậy? Cứ thế đánh xuyên vách tường kia?"
"Cái này.anh cũng không biết.hình như là vừa ra sinh đã có!" Hướng Nhật ra vẻ nhớ lại. Sự thật, hắn đối với nguồn gốc lực lượng của chính mình cực kỳ rõ ràng, chính là hiện tại không thể nói ra.
"Thật không?" Bất chấp lưu manh biểu hiện không có gì sơ hở, nhưng Thiết Uyển vẫn còn thấy có điểm nghi hoặc nói.
"Bằng không cưng nghĩ rằng anh là như thế nào có được? Luyện 'Hàng Long Thập Bát Chưởng' hay là ăn 'thập toàn đại bổ hoàn'?" Hướng Nhật hỏi lại.
Thiết Uyển nguýt hắn nói: "Đang nói chuyện đứng đắn với anh đó, anh khi nào thì mới biểu hiện giống một người bình thường?"
"Nói đến người bình thường." Hướng Nhật đột nhiên ám muội cười nói "Ông xã em trông thế nào cũng coi như là 1 tên nam nhân bình thường. Bà xã, anh thấy chúng ta đã lâu như vậy không có.Có phải là.Cái kia.Ý tứ một chút."
Mặc dù lưu manh nói ẩn đi, nhưng nữ cảnh sát thấy nụ cuời dâm tiện trên mặt hắn liền đoán được ý niệm xấu xa trong lòng hắn, nhất thời nghĩ thấy bên tai nóng lên, tim đập mạnh, thẹn quá hoá giận nói: "Ý tứ gì một chút? Tôi nói cho anh biết, không giải quyết 'kiện sự kia', anh đừng mơ chạm vào nguời tôi!"
"Không phải chứ?" Hướng Nhật khoa trương kêu thảm, quơ quơ tay phải bị bó bột "Ông xã em thụ trọng thương như vậy, em chẳng lẻ không ban phát chút gì gọi là an ủi sao? Chẳng lẽ em không biết việc này có lợi cho tuần hoàn máu sao? Có lẽ sẽ mau lành hơn 1 chút không chừng!"
Thiết Uyển tức suýt ngất, người nầy sao mà lời gì cũng nói ra miệng được, vung tay lên nói: "Vì bị thương mới không được." Đang muốn tiếp tục nói tiếp, Hướng Nhật lại đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, che chở "Hùng chưởng" không ngừng hô đau.
"Anh, anh làm sao vậy?" Thiết Uyển bị dọa nhảy dựng, chạy đến trước người hắn.
"Cưng đập trúng tay của anh." Hướng Nhật "Đau" đến toàn thân run rẩy.
"Không, không có a!" Thiết Uyển bị lưu manh trêu cho loạn đầu óc, nhất thời cũng quên chính mình rốt cuộc có hay không chạm qua tay của hắn, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
"Có thể xương cốt lại vỡ ra." thời điểm nói những lời này, lưu manh cũng đã đem tay trái hướng phần eo nữ cảnh sát.
"Chúng ta nhanh đi viện.ế" Nữ cảnh sát đẩy hắn ra một bên.
Lưu manh trên mặt hắn tràn đầy đắc ý, nào có nửa điểm đau đớn, nộ khí xung thiên, liền giơ tay lên muốn chụp hắn: "Anh, hỗn đản! Muốn chết sao? Dám gạt cả tôi!"
"Đừng đánh, bà xã!" Hướng Nhật giơ cao "Hùng chưởng"." Vạn nhất thực sự làm bị thương, tay anh sẽ bị tàn phế thật à nha."
"Phế đi!" Thiết Uyển giơ tay lên cao, cuối cùng không có hạ xuống, ngữ khí lại là hung ác dị thường: "Đở phải để sai vị trí!"
"Sao thế đuợc? Tay của anh cho tới bây giờ chưa từng để sai vị trí!" Gian kế bị lộ, Hướng Nhật trực tiếp lấy tay ôm nữ cảnh sát, dù sao chính mình bị "Trọng" thương như vậy, nên nàng sẽ không thực thi bạo lực gia đình.
Thiết Uyển xích ra vài bước, chỉ vào lưu manh rống to: "Anh tởm quá. Người bẩn như vậy, lại có máu.Ghê tởm chết! Tôi nói rồi, không tắm rửa sạch sẽ trước, không cần chạm vào tôi!"
"Tắm?" Hướng Nhật ánh mắt sáng ngời, thật đúng là.ý kiến hay. Đem ánh mắt chuyển hướng nữ cảnh sát: "trên người em cũng không sạch sẽ, không bằng chúng ta cùng tắm? Anh cam đoan, nhất định không loạn động, không đem tay để sai vị trí!"
"Đừng có mơ!" Thiết Uyển không tin cam đoan của lưu manh, nhưng đồng thời trong lòng cũng có thứ mâu thuẫn tên là " Sẽ động". (trái ngược với loạn động)
"Nhưng mà em xem, tay anh bị thương thành như vầy, làm sao cỡi quần áo? Cho dù cưng không cùng anh tắm cũng phải giúp anh cởi quần áo chứ, kỳ cọ trên người nữa, bằng không như thế nào tắm rửa sạch sẽ?" Lưu manh lại giơ cái "Hùng chưởng" đáng thương lên nói.
Thấy hắn nói thái độ thành khẩn, lại thấy đối phương bộ dáng đáng thương, tâm lý Thiết Uyển không khỏi chùng xuống, cắn răng đáp ứng giúp hắn kỳ cọ. Chẳng qua có ba cái điều kiện: Thứ nhất, lưu manh không thể đem quần áo cởi hết (nude),ít nhất phải giữ lại cái sịp. Thứ hai, lúc kỳ cọ không đuợc lộn xộn, không thể nêu ra yêu cầu gì. Thứ ba, tạm thời còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi nói sau.
Lại là quy định tam chương, Hướng Nhật đối với việc này kháng nghị một chút, biểu hiện đối với nữ cảnh sát chuyên quyền vô cùng bất mãn. Chẳng qua Thiết Uyển cũng không quan tâm chuyện vặt vãnh ấy, lấy một câu "Muốn hay không tùy tiện" đáp lại kháng nghị của lưu manh.
Sự thật, nữ cảnh quan không biết thời điểm lưu manh đồng ý, nàng thực tế đã bị trúng kế. Hướng Nhật trong lòng âm hiểm cười, đợi lúc vào phòng tắm, còn không phải tự mình quyết định sao.
Trong phòng tắm, Thiết Uyển đang chuẩn bị « hầu hạ» lưu manh tắm rửa, lại phát hiện hắn còn nhởn nhơ một bên, không khỏi tức giận nói: "Anh sap còn chưa cởi?"
Hướng Nhật nhún nhún vai: "Nếu anh có khả năng cởi, còn nhờ cưng vào trong này biến anh làm đầu gỗ chắc?" Sự thật, lưu manh hắn chính mình có thể cởi. Mặc dù một tay không thể động, nhưng cởi quần áo đối với hắn mà nói cũng không khó khăn cho mấy.
Thiết Uyển tức giận đến xiết chặt hai nắm đấm, lưu manh đây là muốn cho mình giúp hắn cởi, đáng chết! Một ngày nào đó nhất định khiến cho hắn có nhà mà không thể về! Bất chấp tâm không hề cam tâm, nhưng nữ cảnh sát vẫn đi đến trước mặt lưu manh, thật cẩn thận giúp hắn cởi áo. May mà tay áo sơ mi của hắn rộng thùng thình, nhẹ nhàng luồn sát "Hùng chưởng" mà qua. Đến lúc cởi quần, Thiết Uyển nhịn không được mà phải nhăn nhó. Cái sinh lý phản ứng của lưu manh thật sự rất rõ ràng. Tại cái địa phương kia dựng lều thẳng đứng. việc này bởi vì bên ngoài cũng là 1 cái quần rộng thùng thình. Nếu cởi hết ra, chỉ còn mỗi cái quần con ở dưới hạ thân, nhất định sẽ càng rõ ràng hơn?
Đáng chết!
Nữ cảnh quan hô hấp dồn dập cầm cái quần của lưu manh cởi xuống, sau đó vội vàng ko dám nhìn đến cái lều của hắn. Tuy thời gian ngắn, nhưng trong khoảnh khắc cũng đủ để khắc sâu trong lòng nàng. Cái quần con che đậy vật nguy hiểm càng biểu hiện dữ tợn. Bên trong cái quần lót hơi bó sát người cơ hồ dùng mắt cũng có thể thấy rõ ràng. Nhớ tới lần trước còn cùng hắn từng có lần ấy ấy, Thiết Uyển liền cảm thấy có gì đó không ổn, thân thể cũng nóng dần lên, rốt cuộc cũng không dám xem cái lều của lưu manh.
"Bà xã!" Hướng Nhật bỗng nhiên gọi một tiếng.
"Ừ" Vừa muốn trả lời đích Thiết Uyển phát hiện toàn thân nhẹ đi, sau đó cả người cũng dán chặt ở cái lều trại rộng thùng thình, nàng kinh hãi kêu lên: "Anh, anh muốn làm gì!"
"Cưng đoán thử xem?" Hướng Nhật không có hảo ý tiếp tục áp sát.
"Anh đã đáp ứng phải nghe lời tôi!" thân thể Thiết Uyển lui dần ra sau.
"Anh đáp ứng sao? Không có nha? Rõ ràng là cưng tự tung tự tác. Giờ anh kháng nghị, chính là cưng mới không được động biết chưa? Hắc hắc.Bà xã đừng sợ a, anh cái gì cũng không làm, thực đấy! Anh cam đoan, nhiều nhất chúng ta tắm uyên ương thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.