"Anh về rồi!" Lưu manh chiếm đủ tiện nghi về tới nhà liền thấy ngay hai người đẹp đang ngồi sô - fa xem TV.
"Cô ta có làm khó anh không?" Sở Sở quan tâm chạy đến bên cạnh hắn.
Thạch Thanh cũng liếc mắt nhìn, tuy không có nói ra nhưng trong ánh mắt chứa chan niềm tin không phải nói thành lời.
"Không có!" Hướng Nhật biết tiểu thư nhắc đến nữ cảnh sát kia, làm khó ta hả? Làm gì có thể chứ? Ta đây không làm khó nhỏ đó thì cũng không tệ rồi.
"Anh chưa ăn cơm phải không? Em xuống nhà bếp hâm nóng, đợi chút xíu là tụi mình có thể ăn được rồi." Sở Sở đung đưa tóc đuôi ngựa, chạy xuống nhà bếp.
"Hai người vẫn chưa ăn hả?" Hướng Nhật nhìn bóng lưng của tiểu thư, tự tiện đi lại chỗ nàng vừa ngồi lúc nãy, đồ đệ đang cách mình chưa đến 10 centimet, chóp mũi truyền đến một mùi thơm cơ thể khác cái mùi trên người tiểu thư, làm cho hắn vừa hít vào thật sâu đã không thể không khắc chế được xung động tâm lý.
"Chưa ăn, thưa sư phụ." Thân thể Thạch Thanh cứng ngắc, thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên ở gần bên sư phụ như vậy, nhưng tình hình trước mắt không giống, chính mình từ nay về sau sẽ đến ở chỗ này, rồi ngày nào cũng gặp sư phụ.Vừa nghĩ tới đây, đôi tay của nàng bất giác lúng túng.
"Đồ đạc đem qua hết chứa?"
"Vâng."
"Phòng đã dọn xong chưa?"
"Xong rồi."
"Ở đã quen chưa?" Hương Nhật hỏi lung tung.
"Sư phụ, em mới chuyển đến." Thạch Thanh sắp sửa không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788766/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.