Dù rốt cuộc cũng không có bữa cơm chùa nào, nhưng kết quả cũng làm gã lưu manh phi thường hài lòng, hắn đề nghị bao ăn sáng, đổi lại nàng phải bao hắn ăn trưa, đây cũng là yêu cầu của hắn vì dù sao ở đời có cái chân lý là " Làm gì có chuyện ăn nhậu miễn phí ".
Trước khi chia tay Hướng nhật làm ra vẻ cực độ ủy khuất, mắt liếc liếc một cái lên cái trán cao cao nhìn là muốn hôn lên của người đẹp cảnh sát, cười thầm rồi hướng phía trường đi đến, chỉ là thấy hơi đáng tiếc, sao Thiết mỹ nhân không phải là dân chuyên nằm vùng chứ, nói gì thì mình cũng là một phần tử nguy hiểm mà, nàng nếu là dân nằm vùng hẳn là phải tiếp cận với mình, nói không chừng còn có thể cùng nàng phát triển chuyện tình cảm, viết một chuyện tình lưu manh - cảnh sát hiện đại à.
Hướng nhật đầu óc chất đống đống những tư tưởng xấu xa, nào là tưởng tượng cảnh lột bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng thì thân hình trần truồng đó hiện ra mồn một thì cảnh đó tuyệt vời thế nào, ngay lúc này một tên thanh niên dáng vẻ du côn hình như núp sẵn ở cửa trường thấy hắn tới liền lú ra vỗ vai hắn 1 phát.
Hướng nhật quen tay lòn tay ra sau nắm lấy bàn tay vừa vỗ lên vai vặn ngược lại, vòng ra sau lưng đối tượng đá 1 phát vào gối cho khụy xuống đất, một tay vặn vai một tay khống chế làm tên du côn đau quá rên hừ hừ.
"Ngươi là ai!" Mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788758/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.