Sáng sớm, đang lúc Hướng Nhật trong cơn mĩ mộng đem bé cảnh sát đè lên giường thì lỗ tai truyền tới cảm giác đau đớn đem hắn đang chuẩn bị dựng thương lên ngựa kéo về thực tại. 
"Em làm gì vậy, em yêu?" Hướng Nhật nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị véo. 
"Dậy, quỷ lười, phải đi học rồi!" Sở sở một tay cầm cái lập là (cái xẻng nhỏ để nấu ăn đó),một tay trút giận trên người hắn, "Tởm quá, anh ngủ chảy cả nước miếng, đáng chết mà! Gối đầu 'Mickey' của người ta, bẩn hết rồi, anh đền đi!" 
"Để anh ngủ thêm một lúc. Không phải một cái gối cartoon thôi sao? Đợi anh có thời gian anh mua cho em mấy vạn cái cho em ôm chơi, Hướng Nhật lật người 1 cái, tiếp tục ngủ. 
"Đồ ghê tởm này! Anh mà còn không rời giường, bữa sáng nguội hết cả rồi. Có phải là muốn lấy nước đá đến?" 
"Anh ghét đi học" Hướng Nhật ngồi dậy, liều mạng vò đầu, giống như trên đó có cả mấy chục đàn chấy." 
"Đi đánh răng! Rửa mặt!" Sở sở nói như ra lệnh. 
"A - " Hướng Nhật điên cuồng hét lên một tiếng, nhảy xuống giường, mang theo vẻ mặt sát khí chạy vọt vào phòng tắm. 
"Đáng ghét! Anh dọa em đó hả." Sở sở vội vàng vỗ ngực, lúc đầu còn tưởng rằng hắn hướng nàng mà lao tới. 
Rửa mặt xong, Hướng Nhật tinh thần tốt hơn không ít, nằm dựa vào sô pha, gác hai chân lên bàn, tiện tay mở TV, nhàm chán đổi kênh. Bây giờ việc duy nhất phải làm là chờ em yêu dọn bữa sáng lên. Hắn đối với lười biếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788750/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.