"Tìm ta có việc sao?" hai người vừa ngồi xuống ghế đá trong công viên thì Hướng Nhật hỏi.
"Ngươi chừng nào mới bắt đầu dạy bát kích cho ta?" Thạch thanh không còn ngượng ngùng như hồi nãy nữa, nhin hắn hỏi.
"Lúc nào cũng được, chỉ cần ta rảnh." Hướng Nhật mơ hồ nói.
"Uhm!" Thạch thanh lên tiếng.
"Cô tìm ta để hỏi cái này à?" Hướng Nhật không thể biết nói sao, chăm chú nhìn nàng, theo quan sát, bộ dáng cô này dù sao cũng tuyệt hảo, xxx sao có thể nhàm chán nhỉ, thạch nữ sao được đúng là phí của.
Trầm mặc một hồi, Thạch Thanh cuối cùng cũng mở miệng: "Anh nói chuyện.thi kiểm tra nghị lực đó, tôi cũng hơi lo."
"Sao nào?" Hướng Nhật trống ngực gia tốc, đập bình bịch.
"Chỗ anh không có phòng trống à?" Thạch thanh không đáp lại hỏi ngược lại, vẻ mặt vô cùng chờ mong. (Thật là.abc ngây thơ nó vừa thôi chứ)
"Không có!" Hướng Nhật lắc đầu, phòng thuê thì đã trả rồi, mình giờ còn ở nhờ nhà Sở mỹ nhân, giờ dẫn cô này về nữa thì không phải châm mồi cho thùng thuốc súng sao chứ?
"Tôi ngũ trên ghế dài, anh ngủ trên giường được không?" Thạch thanh cắn cắn môi thương lượng.
Hướng Nhật nghe được ngẩn ra, cô này thật đúng là xem câu mà mình thuận miệng nói đùa xem là thiệt rồi? nếu đổi lại là Sở cô nương chắc chắn sẽ gào lên "Biến thái" "Lưu manh" như cái loa, sau đó ôn nhu kết lại bằng một câu "chết đi".
Quen mỹ nữ cảm giác không tệ, nhưng mà là một mỹ nữ ngốc thì không khỏi nhạt miệng đi nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788722/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.