Mấy ngày trước mình vẫn còn là lãnh tụ một bang, mấy ngày sau lại nghèo hèn như một thằng đệ tử. Hướng nhật đi trên đường không khỏi cảm thán.
"Than cái gì? có đại mỹ nữ ta đi theo ngươi đi ăn, ngươi còn ra vẻ không hài lòng à." Sở sở ôm oán giận nói.
"Vì có cô bên cạnh, ta mới không khỏi cảm thán."
"Ghê tởm, ngươi vậy là có ý gì!" Sở sở trừng trừng hai mắt.
"không có gì." Hướng nhật vừa than một hơi, "ta đang nghĩ lúc nào mới có thể đem cô nằm lên trên giường đây? Chỉ nhìn không ăn được, đau khổ lắm!"
"Hừ!" Sở sở quay đầu không để ý tới hắn, trong miệng thì thào.
Hướng nhật mặc dù không nghe nàng đang nói gì, nhưng theo khẩu hình thì tuyệt đối là hai chữ "lưu manh".
"Cô có vào đây ăn không!" Hướng nhật đứng trước cửa một quán nhỏ.
"Ta có tên, đừng có mở miệng là gọi "cô, cô" Sở sở phi thường bất mãn với thái độ của tên sắc lang với mình.
"Ờ thì Sở đại mỹ nhân, đi vào ăn cơm nào!" Hướng nhật đi trước bước vào quán.
"Đi chết đi, cái tên lưu manh này! lần sau còn gọi là cô, ta sẽ hô lớn, gọi ngươi là "lưu manh." Sở sở lầm lũi bước theo sau hắn nhưng khẩu khí thì lại uy hiếp.
"Hai vị, đi hai người phải không ạ? bên này còn một bàn trống đây." một tiểu nha đầu tuổi cỡ mười lăm mười sáu tuổi đáng yêu tiến lên bắt chuyện.
"Uhm chỉ hai người, có gì ngon không." Sở sở nhíu mày, chỗ tương tự như thế này thi cô trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788720/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.