Cảnh Thượng lại ở bệnh viện thêm một tuần.
Lại bắt Lục Thừa An ở lại chăm.
Đúng là õng ẹo thành đại tiểu thư rồi. Chứ không thì Lục Thừa An không thể hiểu nổi tại sao lúc chó Cảnh uống thuốc truyền dịch, lại còn bắt cậu theo cùng.
Lục Thừa An châm chọc hắn rằng chắc không phải là sợ đau sợ khổ đấy chứ, Cảnh Thượng không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn y tá. Lục Thừa An không chịu hợp tác, khiến cô lúng túng không biết phải làm sao, rồi môi mỏng khẽ mở, nói:
"Tiêm cho cậu ta. Cậu ta dám phản kháng, tôi sẽ xử lý."
Cái giọng điệu đó, cái thái độ đó, như thể là một vị trưởng bối quản hết mọi chuyện của Lục Thừa An, lại còn là kiểu truyền thống nhất, yêu cầu Lục Thừa An phải ngoan ngoãn. Không nghe lời thì sẽ bị phạt.
Lục Thừa An nghe ra được sự uy h**p nặng trịch từ câu nói nhẹ bẫng kia, chó Cảnh rõ ràng đang nói nếu cậu còn dám chống đối để người ngoài xem trò cười, thì hắn không ngại để người khác xem nhiều hơn nữa.
Hoặc là đợi sau khi xuất viện về nhà, hắn nhất định sẽ chơi cậu đến mức phục tùng mới thôi. Cầu xin cũng vô dụng.
Biết điều là ưu điểm của Lục Thừa An, ám chỉ đã rõ ràng đến thế, cậu tuyệt đối không làm trái ý Cảnh Thượng.
Đợi y tá bưng thuốc thử lại lần nữa, nắm lấy một tay cậu để khử trùng, điều chỉnh ống truyền dịch, Lục Thừa An ngoan ngoãn đưa tay ra, chờ đợi mũi kim ban ơn của chị y tá.
Hai ngày sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-cho-dien-alpha-lieu-mang-danh-dau-toi/4891464/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.