"A, em có làm gì đâu đàn... thầy ơi!" Lục Thừa An đột ngột buông tay, lùi lại như tránh mầm bệnh rồi ngồi phịch xuống ghế
"Anh Cảnh hình như bị ốm... Em thử xem anh ấy có sốt không thôi ạ."
[Má ơi má ơi, học trưởng sẽ không hiểu lầm là mình với Cảnh Thượng có quan hệ mờ ám gì đó chứ? Dù em có công khai theo đuổi hắn ta, nhưng tụi em chưa hề có tí phát triển quan hệ cả! Đừng hiểu lầm! Thật sự không có gì hết!]
Đúng lúc Cảnh Thượng cực kỳ khó chịu, không hiểu sao Lục Thừa An lại to gan đến thế, lại phản ứng như vậy, thì tai anh bỗng bắt được câu nói kia.
Tất cả khó chịu lập tức bị một cảm xúc mãnh liệt khác lấn át. Anh không nhận ra giọng mình khi chất vấn Lục Thừa An nghe đáng sợ đến nhường nào.
"Cậu, nói, cái, gì?"
"Gì ạ?" Lục Thừa An chỉ vào mình, nói với vẻ khó hiểu
"Anh Cảnh nói em ạ? Em có mở miệng nói gì đâu. Vừa nãy em đang trả lời thầy, nói là bọn em không yêu đương gì cả, bảo thầy đừng hiểu lầm."
Giọng c** nh* lại, chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy "Em sợ làm hỏng danh tiếng của anh đó, anh Cảnh."
Rồi cậu hùng hồn giơ tay, nghiêm trang gập hai ngón xuống, chỉ chừa lại ba ngón, làm động tác thề thốt, còn lớn tiếng đảm bảo với Cố Văn: "Thầy ơi, em thật sự không yêu đương gì với anh Cảnh hết! Anh Cảnh không thích em đâu! Thầy yên tâm đi ạ."
Cả lớp im phăng phắc.
Năm mươi mấy đôi mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-cho-dien-alpha-lieu-mang-danh-dau-toi/4891441/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.