Giờ phút này, đã lên xe, sau khi nghe những lời nói của Ngô Đăng Sinh, Trang Hải Đông chậm rãi hạ kính xe, trong đôi mắt chứa đầy tự tiếc nuối nói:
– Anh Đăng Sinh, tôi biết Ngô gia có ơn cả đời khó trả đối với tôi. Nhưng xin anh đừng quên, ân tình tôi có thể từ từ trả, nhưng có một số việc về nguyên tắc không thể làm loạn. Chúng tôi thân là cán bộ nhà nước, công việc của chúng tôi là phải dẫn dắt người dân cùng phát triển, làm việc gì cũng phải vì dân. Nhưng các anh rốt cuộc đã làm gì? Tôi nghĩ về điểm này đã không cần tôi phải nhắc lại nhiều làm gì.
Đúng, tôi phải cảm ơn Ngô gia các anh nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi bao che cho hành vi phạm tội của các anh. Anh Đăng Sinh, các anh thật làm tôi quá thất vọng, hy vọng các anh sau khi vào nhà giam sẽ suy nghĩ lại những việc mình đã làm. Tôi đi đây, tôi sẽ tới thăm các anh trong nhà giam.
Nói xong, Trang Hải đông kéo cửa xe, khởi động ô tô lao vút đi.
Nhìn theo bóng xe rời đi của Trang Hải Đông, Ngô Đăng Sinh ngây người tại chỗ. Đám người Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thủy cũng hoàn toàn sửng sốt.
Hoàng Lập Hải thì lại càng ngạc nhiên.
Không ai ngờ rằng Trang Hải Đông lại đưa ra quyết định như vậy. Từ thái độ của Trang Hải Đông có thể thấy, ông ta rõ ràng đã quyết định không nhúng tay vào sự việc của cha con Ngô gia, hơn nữa sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-quyen-luc/2750823/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.