Đúng vậy, thật là dơ bẩn.
Trên đường cái, đường phố cũ nát, rất nhiều chỗ lồi lõm, có chỗ thậm chí lộ ra phần đất vàng, ô tô vừa đi qua, lập tức bụi đất bay múa đầy trời, che khuất bầu trời.
Hai bên đường rác thải, túi nilon vứt lung tung, căn bản trước giờ không có người giải quyết.
Khiến Liễu Kình Vũ ghê người nhất là con sông chạy trong nội thành Huyện.
Nước sông đen xì như mực, khắp nơi túi ny lon trôi nổi, rác thải của những vật phẩm, hai bên bờ sông rác lại xếp thành từng mảnh, có nhiều đống rác bị người ta đốt, làn khói nồng nặc cay mũi. Khiến Liễu Kình Vũ kinh hãi nhất chính là, không ngờ hai bên bờ sông còn có chuồng heo, vẫn còn có người ở hai bên đường sống chăn heo, dòng sông dĩ nhiên trở thành nơi phân heo bài phóng ra.
Tình hình giao thông của huyện thành lại càng rối loạn, xe đẩy bán thức ăn tùy ý đi lại, điểm bày quầy bán hàng mọc lên khắp nơi, băng qua đường gần như đã thành tình trạng bình thường của dân chúng, ô tô đi vào cả làn đường dành riêng cho người đi bộ, khó khăn vô cùng.
Tới giờ phút này, nhìn tình hình của nơi đây, Liễu Kình Vũ không khỏi thầm nghĩ: “Mặc dù trước kia mình đảm nhiệm chức vụ ở Đông Giang, tuy kinh tế không được phát triển, nhưng ít nhất quản lý thành phố vẫn có chút quy củ, đường phố và thành phố cũng không có cũ nát như huyện Thụy Nguyên này. Nếu không phải biết mình đang tới thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-quyen-luc/2750627/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.