Liễu Kình Vũ cười nói:
- Xét từ bên ngoài, ra tay trực tiếp từ Trần Phú Tiêu có thể giảm bớt được cản trở của Tôn Ngọc Long đối với cả vụ án, nhưng trên thực tế việc giảm thiểu này lại cực nhỏ. Trước tiên chúng ta có thể làm một giả thiết, nếu bản thân Trần Phú Tiêu tham nhũng nghiêm trọng, thậm chí là quân cờ quan trọng trong thế lực tham nhũng của Tôn Ngọc Long đi nữa thì Tôn Ngọc Long có thể buông tha Trần Phú Tiêu không?
Đáp án hiển nhiên là phủ định rồi. Hơn nữa một khi Tôn Ngọc Long cảm thấy chúng ta muốn ra tay với Trần Phú Tiêu thì tình thế tất sẽ rơi vào cảnh rút dây động rừng, khiến cho y ý thức được chúng ta có khả năng sẽ ra tay tới dự án đường cao tốc, lúc này một khi chúng đã cảnh giác rồi thì những việc mà mình đã làm trước đây sẽ vô ích. Bởi vì trước đây tôi muốn điều tra dự án đường cao tốc cũng đã phải bố trí nghi binh, trước tiên là đi thị sát để thu thập bằng chứng, sau đó dự án đường cao tốc bị gác lại, những mục tiêu này đều là để giảm bớt nghi ngờ của Tôn Ngọc Long về mục tiêu thực sự của tôi.
- Chủ nhiệm Liễu à, vậy anh nói chúng ta nên làm thế nào? Chúng ta muốn động tới công ty xây dựng Thiên Hoành thì phải động tới Trần Phú Tiêu, cửa ải này không thể vượt qua được rồi.
Diệp Kiến Quần nói.
Liễu Kình Vũ cười, nói:
- Trần Phú Tiêu nhất định chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-quyen-luc/2750442/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.