Thân ở trốn quan trường, ai mà không trốn tránh những việc không liên quan tới mình, ai mà chẳng muốn giành được công trạng chứ.
Mà trước đây Diêu Kiếm Phong dù là ở Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật hay trong công việc bình thường đi nữa, phần lớn thời gian đều đúng như ông ta vừa nói, luôn im lặng.
Nhưng hôm nay, ông ta già này đột nhiên vùng lên, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Rốt cuộc là sao đây, lẽ nào ông ta đã bị Liễu Kình Vũ lôi kéo rồi ư?
Lúc này, trong lòng Nghiêm Vệ Đông và các Ủy viên thương vụ khác đều có nghi vấn này.
Đúng lúc đó, Liễu Kình Vũ không muốn thấy sự im lặng của mọi người, vỗ tay nói:
- Hay lắm, đồng chí Diêu Kiếm Phong nói rất hay, thân là người của Ủy ban Kỷ luật, đặc biệt là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kỷ luật, chúng ta phải nhớ chức trách của mình. Khi đối mặt với phần tử và thế lực hủ bại tuyệt đối không thể im lặng được, phải kiên quyết đấu tranh đến cùng với phần tử hủ bại và thế lực hủ bại.
Im lặng với bất kỳ hình thức nào cũng chính là dung túng, không làm việc với bất kỳ hình thức nào cũng là không làm tròn trách nhiệm, bao che dưới hình thức nào cũng chính là phạm tội. Tốt, rất tốt. Mặc dù đồng chí Diêu Kiếm Phong đã già rồi, nhưng vẫn rất có chí khí, vẫn là tấm gương sáng của Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta. Đồng chí Diêu Kiếm Phong, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-quyen-luc/2750336/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.