Tức giận, Vương Trung Sơn lúc này thật sự đã nổi giận rồi.
Lý Đức Lâm ở trong Hội nghị thường vụ giở vài mánh khóe, khiến ông ta thất bại trong hội nghị ông ta có thể bỏ qua được. Bởi vì đó là quang minh chính đại đọ sức, so về các mối quan hệ cá nhân và khả năng giao tiếp, thua thì ông ta đành chấp nhận.
Nhưng bây giờ Lý Đức Lâm lại sai Trịnh Hiểu Thành trực tiếp sử dụng lực lượng công an đến xử lý Liễu Kình Vũ, y đã đi quá giới hạn rồi đấy.
Dù sao trong quan trường ở thành phố Thương Sơn có mấy ai mà không biết việc Liễu Kình Vũ là người của ông ta, vậy mà Trịnh Hiểu Thành còn dám làm như vậy. Không có sự ủng hộ của Lý Đức Lâm, Trịnh Hiểu Thành có gan làm như vậy sao.
Vương Trung Sơn khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng đó rơi trúng người Trịnh Hiểu Thành.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã “yếu ớt tỉnh lại”.
Liễu Kình Vũ chầm chậm mở mắt ra, nhìn xung quanh một chút, hắn đương nhiên là chú ý đến đám người Vương Trung Sơn vừa đến, nhưng hắn cố ý giả vờ như không nhìn thấy. Khi vừa nhìn thấy mặt của Trịnh Hiểu Thành, hắn lập tức liền dùng thái độ vô cùng kiên cường mà nói:
- Ôi, Chủ tịch quận Trịnh ông đến rồi sao, nhưng mà ông có đến thì cũng vô dụng thôi, tuy rằng người của ông đã dùng hết tất cả các thủ đoạn, dù các người có cố gắng hết sức ép tôi thừa nhận việc đã từng biếu quà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-quyen-luc/2750168/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.