Liễu Kình Vũ thật không ngờ, Trương Kim Long này mặt dày tới vậy, còn dám hỏi vấn đề này.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng tương đối tốt bụng đấy, liền cười nói:
- Cái tát này là vì Tào Thục Tuệ, anh lại dám bao nuôi cô ấy. Anh có biết cô ấy là ai không, anh có tư cách bao nuôi cô ấy sao? Anh bao nuôi nổi hay sao hả? Anh có tin cô ấy chỉ tùy tiện thả cái rắm cũng có thể đè chết anh hay không?
Liễu Kình Vũ nói xong, cả nhà hàng lại cười như sấm, còn Tào Thục Tuệ bên cạnh lại đỏ mặt, giơ tay bấm Liễu Kình Vũ một cái, dịu dàng nói:
- Liễu Kình Vũ chết tiết, anh không nói tục thì sẽ chết hả.
Liễu Kình Vũ nhìn Tào Thục Tuệ cười ha hả:
- Nói sai, nói sai rồi.
Sau đó, lại lạnh lùng nhìn Trương Kim Long nói:
- Cháu trai, về sau nhớ kỹ, đừng tưởng rằng trong túi quần anh có chút tiền là có thể giả làm con nhà đại gia. Loại như anh, ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng.
Nói xong câu đó, Liễu Kình Vũ "Bốp~" một cái, lại vả Trương Kim Long một cái.
Lần này, Trương Kim Long thật sự có chút tức giận rồi, cả giận nói:
- Cái tát này là vì ai?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Cái tát này là vì bản thân tôi. Thằng nhãi anh ngay trước mặt tôi nói muốn bao nuôi bạn của tôi, còn muốn đánh đối tượng xem mắt của tôi. Anh căn bản là muốn khiêu khích tôi. Con người của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-quyen-luc/2749952/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.