Thạch Chấn Cường ra sức gật đầu nói:
- Đúng, không thể được.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Tại sao?
Nhận thấy giọng nói của Liễu Kình Vũ trở nên lạnh băng, Thạch Chấn Cường vội vàng cười giải thích:
- Chủ tịch thị trấn Liễu à, cậu nhất định không được hiểu lầm. Không phải tôi nói là không để cho cậu làm mà là muốn nói với cậu, phong cảnh núi Thúy Bình tuy đẹp nhưng căn bản là không thể khai thác được. Bởi vì khoảng thời gian trước đây, huyện ta cũng đã làm việc đó, thêm nữa là thị trấn cũng phải chi rất nhiều tiền để tuyên truyền, cũng đã từng có nhà đầu tư tới để khảo sát. Nhưng mà cuối cùng lại không có ai tới để đầu tư cả, không phải là vấn đề về phong cảnh mà là vì vấn đề giao thông ở đây. Thị trấn Quan Sơn chúng ta nằm ở vị trí xa xôi hẻo lánh, ba mặt đều là núi, chỉ có một hướng có thể đi qua núi ra ngoài. Mặc dù cảnh sắc vô cùng đẹp, lại còn có đập nước Quan Sơn, nhưng do đường ra ngoài của thị trấn Quan Sơn chỉ có duy nhất một con đường quốc lộ nhỏ mà hai mươi năm nay chưa được sửa chữa và hai con đường đất, đi xe vào thị trấn đều rất xóc. Hơn nữa con đường này chỗ thì chính là núi, chỗ thì lại là vách núi, vách đá, nếu như muốn sửa chữa thì cần kinh phí rất lớn. Cho dù là tài chính của huyện tốt, tài chính của thành phố tốt thì đều không có cách nào để chịu được khoản tiền lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-quyen-luc/2749687/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.