“Thưa anh, đầu tiên chúng ta không nói đến chuyện trả hết, tấm thẻ này của anh là nghiêm túc chứ? Ngay cả tên ngân hàng cũng không có, anh là đang nói đùa sao” Nhân viên bán nhà cau chặt mày, nhìn Trình Uyên như nhìn đồ ngốc.
Thấy thế, người phụ nữ diêm dúa lại khinh thường: “Tôi thấy anh đừng có giả vờ nữa, mau cút đi” Trình Uyên ngơ ngác, anh chợt nhớ ra trước đó người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột của mình nói tấm thẻ đen này.
chỉ có một ở thành phố Tân Dương. Nói cách khác, trên cơ bản không có mấy ai từng nhìn thấy nó.
Người phụ nữ diêm dúa trước mắt không nhận ra cũng rất bình thường.
Nhưng cô ta không nhận ra vẫn có người nhận ra đấy.
Người đàn ông béo sững sờ, ông ta làm về mỏ than đá, từng may mắn được thấy tấm thẻ đen này.
Cho nên, ông ta trực tiếp đờ người ra.
Mục Như Trăn che trán, dáng vẻ chịu thua Trình Uyên rồi.
“Nói thật Trình Uyên, trước kia tôi cảm thấy anh chỉ không có bản lĩnh thôi, nhưng tốt xấu gì cũng là một người thành thật, An Tương xuất sắc như thế lấy anh thật sự rất chịu thiệt thòi, chỉ là bây giờ tôi mới biết anh không chỉ không có bản lĩnh còn bị bệnh nữa. Kiếp trước An Tương làm chuyện thiếu đạo đức gì mới có thể lấy anh thế này?” Trình Uyên nhíu mày, ném thẻ lên trên mô hình thuỷ tinh: “Đi quẹt thẻ, tôi không trách các người chưa từng thấy nên không biết, sau khi quẹt xong sẽ biết thật giả thôi” “Cái này..” Cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/218469/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.