“Chú.”
Trình Uyên quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Thiếu Thần vẻ mặt hơi suy sụp.
Bạch Thiếu Thần đi tới gần anh , mím môi thở dài,rồi nói “Trình Uyên, chuyện trước đây, Ngạn Bân làm không đúng, cho chú thay hắn xin lỗi cháu.”
Nói như vậy xong, người chú liền cúi đầu trước Trình Uyên.
Ở Bạch gia, tuy rằng có thể thấy được Bạch Thiếu Thần không thích Trình Uyên, nhưng cũng không có chế nhạo mỉa mai Trình Uyên với Bạch An Tương giống như Bạch Ngạn Bân.
Cho nên, Trình Uyên nhanh chóng giơ cánh tay ra đỡ, “Chú, đây là tổn thọ ạ.”
“Cha của chú ở bên trong đúng không?”
Bạch Thiếu Thần chua xót nói. “hồi nãy chú có bấm chuông cửa một hồi lâu, nếu không phải thấy xe của cháu đậu trước cửa, chú thật sự cho rằng bên trong không có người rồi.”
Trình Uyên nói: “Không ai cùng ông nói chuyện cả, ngoại trừ ở nhà, ông còn có thể có chỗ nào để đi? Nhất là Đặc biệt vào buổi tối, ông cứ mãi ở trong nhà.”
Nghe xong lời của Trình Uyên, Bạch Thiếu Thần mặt ửng đỏ, bất giác không khỏi cúi đầu xuống.
“Chú, chú còn muốn cầu xin cho Bạch Ngạn Bân không?” Trình Uyên hỏi anh.
Bạch Thiếu Thần cười khổ một tiếng, tự giễu cười,rồi nói “cháu nói như vậy, chú nơi nào còn có mặt mũi mà cầu xin cho hắn.”
Lúc nói chuyện, quay người hướng mặt vào biệt thự, trong ánh mắt lộ vẻ áy náy.
“Làm hậu bối thì bất hiếu, làm trưởng bối thì không xứng đáng.” Người chú lại thở dài, lắc đầu nói: “Không còn mặt mũi nào nữa”.
Trình Uyên cũng quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141756/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.