“Trình Uyên, ngươi nên chú ý đến thái độ của ngươi đối với Phó chủ tịch Thương Minh!”
Lúc này trong đám người Thương Minh, có người hét lên.
Bành Vĩ cũng hừ lạnh một tiếng: “ngươi không cần quan tâm đến tôi làm gì. Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi đã làm những chuyện vi phạm trong nội quy, với tư cách là phó chủ tịch Thương Minh, tôi nhất định phải quản.”
“Nhất định phải cấm chế Tập Đoàn Cẩm Đông các ngươi.”
Trình Uyên thở dài, liếc mắt nhìn qua từng người một trong nhóm cáo buộc, rồi nói: ” mấy người các ngươi nước sông không phạm nước giếng? tại sao cứ một hai phải gây rắc rối cho Cẩm Đông?”
“Hừ hừ, ngươi sợ rồi sao?” Bạch Ngạn Bân nghe vậy liền cười chế nhạo. “Vừa rồi kiêu căng ngạo mạn lắm mà? Con mẹ nó chứ còn dám đánh ta nữa mà,ta nói không sai chứ, Cẩm đông các ngươi tàn đời rồi !”
Trình Uyên liền đến gần hắn.
Bạch Ngạn Bân bị hù cho kinh ngạc đến sững sờ, sau đó lùi lại, cuối cùng chạy tới phía sau lưng Bành Vĩ.
Thế là Trình Uyên lại tìm đến Bành Vĩ.
Bạch Ngạn Bân thẹn quá hóa giận nói: “Trình Uyên, ngươi đừng có đi quá xa, ngươi còn dám đánh ta, ta liền gọi cảnh sát đấy.”
“Ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ, Tập Đoàn Cẩm Đông lần này khẳng định là tiêu đời, đến lúc đó ngươi sẽ còn lại một mình, ngươi còn dám ra tay nữa không, chờ lúc đó…”
Nghe vậy, Trình Uyên ánh mắt ngưng lại. “ gọi cảnh sát, đúng không? ngươi gọi đi, gọi ngay đi, ngược lại ta muốn xem ngươi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141753/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.