“Chờ ngươi khỏe lại đã, nếu có thời gian, tôi muốn ăn món ăn ởTân Giang.” Chu Kiệt vừa cười vừa nói.
Trình Uyên cười “Không thành vấn đề.”
Chu Kiệt đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa liền dừng lại, tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đối với anh nói: “Chờ ngươi khỏe rồi, tôi lại tìm đến ngươi.”
Về phần tìm như thế nào và tìm ở đâu, Trình Uyên cũng không hỏi, nhưng anh biết với thực lực của Chu Kiệt không phải việc khó, ví dụ như ở bệnh viện tư nhân này, Trình Uyên nghĩ anh đã đủ bí mật, nhưng ông ấy vẫn tìm thấy anh.
Sau khi Chu Kiệt hoàn toàn rời đi, Trình Uyên không khỏi nhíu mày.
Anh biết rằng món ăn dù ngon đến đâu cũng không thể thay đổi quan điểm của một người chứ đừng nói đến việc kinh doanh có lãi.
Vì vậy, nấu ăn cho ông ta, ông ta sẽ giữ cho Cẩm Đông an toàn, đây chỉ là một cái cớ mà thôi.
Vậy ông ta muốn cái gì?
Trình Uyên không đoán ra được.
…
…
Hoàng Đại Cường Mấy ngày nay, có thể nói, hắn đã hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, không thể không thấy rõ sinh hoạt thối nát của hắn.
Về phần Cẩm Đông, hắn hoàn toàn không hiểu chút nào, đương nhiên Kim Kiệt không để cho hắn hiểu được ý đồ của Cẩm Đông.
Chỉ mới thưởng thức một lần qua, Hoàng Đại Cường hỏi Kim Kiệt “Tôi có chút không đành lòng.”
“Chuyện gì?”
“Tôi cảm thấy, với tư cách là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, dù sao cũng phải làm chút gì mới đúng chứ.”
Kim Kiệt cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141711/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.