“Ở giai đoạn này,mọi thứ vẫn chưa có gì đi xa hơn, tại sao hắn lại làm điều này?”
Tại phòng bệnh Mục Tư Nhã rót một ly nước cho Lý Túc, nhận lấy ly nước xong nói lời cảm tạ, Lý Túc thở dài nói: “hoàn toàn bất lực không còn biện pháp nào cứu vãn, tôi thật không hiểu nổi hắn tại sao lại làm như vậy!”
Bạch An Tương nghe Lý Túc nói xong có chút hối hận, đau lòng, tựa như rất quan tâm đến Trình Uyên, vì vậy tò mò hỏi “anh với hắn quen biết nhau sao?”
Nghe vậy Lý Túc giật mình, suy nghĩ một hồi mới nói: “sao lại không, chúng tôi là bằng hữu.”
bằng hữu?
Bạch An Tương chưa từng nghe nói qua, Trình Uyên có bằng hữu làm cảnh sát.
“vậy bây giờ có nghiêm trọng không?” Vương Hinh Duyệt căng thẳng hỏi.
Lý Túc gật đầu “Rất nghiêm túc.” (Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu ) …
Lý Túc đến lần này chủ yếu là xem Trình Uyên có trở lại bệnh viện không, hiển nhiên không có, cho nên hắn cũng không có ý định ở lại lâu nữa.
“Tôi đi trước, nếu cô liên hệ được với Trình Uyên, thì bảo anh ấy liên hệ với tôi.”
Mấy người đồng ý, Mục Tư Nhã nói “để tôi tiễn anh.”
Lý Túc không quan tâm nên để Mục Tư Nhã tiễn.
Sau khi Lý Túc rời đi, Bạch An Tương tò mò nhìn Vương Hinh Duyệt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Lý Tố Trân là nhận biết được Vương Hinh Duyệt “
Vương trợ lý, sao cô lại tới chỗ này?”
Vương Hinh Duyệt nhìn Bạch An Tương, cắn môi.
“Dì à, Tập đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141650/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.