Sau khi nhận được cuộc gọi của Lý Tịnh Trúc, Trình Uyên rất vội vàng.
Khí huyết dâng trào, bầu trời quay cuồng, trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh..
Lý Tố Trân tới trước bệnh viện.
Tới cửa phòng phẫu thuật, vừa nhìn thấy Lý Tịnh Trúc, Lý Tố Trân liền chạy tới, nắm lấy cánh tay cô, hai mắt hoảng hốt trợn ngược, nhưng không nói được lời nào.
“Cô à,cô đừng lo lắng.” LÝ Tịnh Trúc không biết nên nói gì, nặng giọng an ủi cô.
“Không vội, không vội… Không vội.” LÝ Tố Trân đỏ mặt, không nhìn ra được biểu hiện khác.
Bà ta buông Lý Tịnh Trúc ra, đi tới cửa phòng phẫu thuật, vươn tay muốn mở cửa, nhưng mới duỗi tay hướng ra trên không trung liền thu lại, sau đó không ngừng xoay người một vòng lại.
“À đúng, chuyện gì xảy ra vậy?” Cuối cùng, bà ta như nhớ ra mình đang nên hỏi cái gì, bước nhanh đến gần Lý Tịnh Trúc giọng run rẩy hỏi.
Lý Tịnh Trúc kể lại câu chuyện cho bà ta nghe.
“vậy người thế nào rồi?” LÝ Tố Trân vội vàng hỏi.
Lý Tịnh Trúc cắn chặt môi, cúi đầu xin lỗi.
Cô bây giờ quả thực rất có lỗi, nếu không phải cô ép Bạch An Tương đi mua sắm, làm sao có chuyện này?
“Người đã xảy ra thế nào rồi, ngươi mau nói đi!” LÝ Tố Trân lo lắng mắng Lý Tịnh Trúc.
“đang cấp cứu.” LÝ Tịnh Trúc kêu một tiếng.
Bạch An Tương bị gậy vào đầu vẫn chưa tỉnh.
Lúc Bạch Thiếu Lâm trực tiếp lái xe gây tai nạn, được lính cứu hỏa phá ra khỏi xe, toàn thân đều là máu, giống như vớt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141638/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.