“Chủ tịch Trình à, mắt nhìn của Chủ tịch Tống chúng tôi rất cao, người bên cạnh cậu có thể lọt vào mắt ông ấy đúng là hiếm thấy”
Lúc này, có một chủ tịch của ngân hàng khác chen miệng vào.
Thấy có người dãn đầu nịnh hót Tống Triết, đương nhiên mấy người khác cũng không chịu yếu thế.
“Đúng đó Chủ tịch Trình, nếu là tôi;©hủ tịch Tống mà yêu.
thích.. nhân viên của các cậu, cậu nên giúp người khác toại nguyện mới đúng”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay tôi còn cố ý thuê phòng ở khách sạn Tân Dương nữa”
Nghe thấy đám người này nói chuyện vớ vẩn, Trình Uyên không khỏi híp mắt.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Các vị coi Trình Uyên tôi là loại người gì vậy?”
Những lời này không cần nhấn mạnh cũng đã mang theo cảm giác lạnh lẽo rồi.
Nghe thấy Trình Uyên hỏi thế, những người khác đều sửng sốt.
Trình Uyên nói tiếp: “Tôi coi như mọi người uống nhiều rồi nên sẽ không so đo, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ với mọi người”
“Trình Uyên tôi là một người làm ăn đứng đán, không Thấy sắc mặt Trình Uyên khó coi, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, ngay cả mấy ông chủ ở bàn khác cũng đều nhìn về phía bên này.
Tiếng uống rượu ầm ï đột nhiên biến mất, trở nên tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau đó…
Ông chủ của một ngân hàng cười hoà giải: “Ha ha… Tôi nghĩ Chủ tịch Trình hiểu lầm ý của mọi người rồi, không sao, không sao, mọi người đều là bạn bè mà…”
“Hiểu lầm?” Tống Triết cười khẩy một tiếng: “Ha ha..”
“Chủ tịch Trình oai phong thật”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141630/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.