Sức mạnh của Trần Thành khác với Trình Uyên, ai mà biết nếu một quyền này đánh trúng người Trình Uyên thì anh có thể chịu được không.
Nhưng cũng may Trình Uyên có dẫn Bạch Long theo.
Nắm đấm của Trần Thành mang theo cơn gió mạnh khiến Trình Uyên không thể mở mắt ra, sau đó giữa đường lại gặp phải nắm đấm của Bạch Long.
“BốpI”.- “ÀoP”
Hai nắm đấm chạm vào nhau rồi tách ra, lúc Trần Thành lùi về sau đụng đổ kệ rượu, rất nhiều chai rượu đắt tiền rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bạch Long cũng liên tục lùi về sau mấy bước mới dừng lại.
Thực lực của hai người vốn không chênh lệch quá nhiều.
Thấy cảnh này, mấy nhân viên phục vụ đều mất bình tĩnh, lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.
Nói thật, bọn họ cũng không muốn ngu ngốc chạy tới can ngăn, từ nắm đấm kia có thể nhìn ra được hai người này đều là người tập võ, không ai muốn tiến lên rước phiền phức vào người cả.
Theo tính cách của Trình Uyên, dưới tình huống bình thường, chắc chắn anh sẽ dừng tay.
Nhưng Trình Uyên hôm nay tựa như phát điên vậy, anh quát to với Bạch Long: “Đánh anh ta, đánh đến khi nào.
anh ta nói mới thôi!”
Nếu là người khác nghe thấy lệnh của Trình Uyên có lẽ sẽ chần chừ, sẽ khuyên ngăn, nhưng mà…
Trên việc phục tùng mệnh lệnh của Trình Uyên, Bạch Long ngay thẳng chưa bao giờ do dự.
Nghe thấy tiếng quát của anh, Bạch Long giãm mạnh chân, sàn gỗ cứng cỏi “rắc” một tiếng, bị anh ta đạp gãy một mảng lớn.
Sau đó, anh ta xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141628/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.