Mặc dù thành công doạ sợ Đại Đinh, ông ta cũng tỏ vẻ chịu nói hết, nhưng kêu Trình Uyên hỏi, anh lại không biết nên hỏi gì.
Dẫu sao Trình Uyên cũng không biết thật ra bên trên Đại Đinh còn có người, anh chỉ cảm thấy đối phương đang giành địa bàn với mấy người Từ Đầu Trọc, thấy mình có.
tiền nên tiện thể bất cóc mình thôi.
Nhìn thấy Đại Đinh chân thành đợi trả lời câu hỏi của mình, Trình Uyên không khỏi gãi đầu, tíước đó làm màu một lúc, cũng đã giả vờ xong rồi, nếu lúc này không hỏi gì thì kỳ quá?
Trình Uyên nói với Lý Nam Địch: “Cô hỏi đi”
Lý Nam Địch đâu biết cần hỏi gì, quay đầu nói với nữ côn đồ: “Cô hỏi đi”
Nữ côn đồ vừa nghe thế đã lên tinh thần: “Nói, năm triệu của tôi đâu rồi?”
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Trình Uyên mới biết thì ra đây thật sự là khu phía Nam của thành phố Tân Dương.
Anh rất ít khi đến nơi này, không quen thuộc với khu phía Nam lắm.
Sau khi ngồi vào xe mình, Trình Uyên cứ cảm thấy không đúng lắm, vì thế anh lại nhìn về phía Lý Nam Địch.
Lý Nam Địch cũng không vui nhìn anh, rồi hai người cùng quay đầu nhìn về phía sau.
Hàng ghế sau là Bạch Long mặt như khúc gỗ và nữ côn đồ đưa lưng về phía anh ta lén đếm tiền.
“Này, cô lên đây làm gì?” Lý Nam Địch hỏi.
Nữ côn đồ vờ như không nghe thấy.
“Này, nói chuyện với cô đó.”
“Hả?” Nữ côn đồ ngơ ngác ngẩng đầu, đáp: “Tôi đói”
Nghĩ thấy để một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141621/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.