Bạch An Tương về đến nhà nhưng tâm trạng vẫn cực kỳ bất an.
Cô không biết Lâm Xương Dịch và Long Thầm Vũ, nhưng lời nói của Lâm Xương Dịch lại khiến cô canh cánh trong lòng.
Nếu theo miêu tả của mọi người với Trình Uyên, thì tình cảm của anh với mình chắc chắn là không có điểm nào để xoi mói A w l Nha… cách nói của Lâm Xương Dịch, mình thật sự từng cầm sừng anh ư, vậy sao có thể xứng với tình cảm này được chứ?
Cô rất rối rắm, trong lỏng vô cùng khó chịu, muốn nhớ ra chút gì đó, nhưng đổi lấy chỉ là từng cơn đau đầu.
Đêm đã khuya, Trình Uyên vẫn chưa về.
Trong căn phòng kín vô cùng bẩn thỉu với ngọn đèn mờ tối có một đám đàn ông xăm mình, dáng vẻ lưu manh trông rất giống hình tượng của Cổ Hoặc Tử trong phim Hồng Kông.
Một người trung niên ăn mặc coi như cũng bình thường ì n mấy người Trình Uyên, nhìn một nam hai 9ô lại, không chút kiêng dè nói: “Tôi tên Đại Trình Uyên ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không quen”
Đại Đinh cười gắn, trên mặt ông ta có vết sẹo kéo dài nửa bên má, khiến người ta cực kỳ e ngại.
“Không sao, cậu sẽ biết tôi nhanh thôi, vì tôi sắp chỉnh đốn lại thế giới ngầm của thành phố Tân Dương”
Trình Uyên khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến chúng tôi?”
Đại Đinh đáp: “Cậu biết đấy, chuyện này cần tiền”
“Phải” Trình Uyên đồng ý.
“Cho nên cần những kẻ có tiền là các cậu tài trợ hữu nghị”
Trình Uyên cười khẩy: “Đây là hữu nghị mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141619/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.