“Ba, ba đừng sợ cậu tai”
Mạnh Đại Tiền chen vào trong đám người, ngăn giữa Mạnh Châu và Trình Uyên, tức giận nói với anh: “Trình Uyên phải không, người đắc tội cậu là tôi, có bản lĩnh thì cậu nhằm vào tôi này, đừng gây sự với ba tôi”
Thấy Mạnh Đại Tiền đột nhiên xuất hiện, Trình Uyên hoàn toàn không muốn để tâm.
Chỉ là một tên con nhà giàu thường xuyên ra vào quán bar, dựa vào địa vị của ba mình muốn làm gÌ thì làm mà thôi.
Anh ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Trình Uyên.
Cho nên Trình Uyên không thèm quan tâm đến anh ta, nói với Mạnh Châu: “Nếu ông còn muốn còn chút mặt mũi thì tự mình dẹp Thương mại Đông Hoà đi. Nếu không đợi Tuấn Phong ra tay, chẳng những ông sẽ mất hết tất cả, còn mất hết cả thể diện luôn đấy”
Nói xong, Trình Uyên vẫy tay, muốn dẫn Vương Tử Yên và Kim Kiệt rời đi.
Buổi đấu giá kết thúc, chuyện nên làm cũng đã làm rồi, tuy không lấy được mảnh đất khu vui chơi, nhưng bây giờ anh đã thay đổi kế hoạch.
Không cần thiết phải lấy mảnh đất kia bằng mọi cách, dù sao có lấy được, bây giờ giá cao như thế cũng không thể kiếm được lời “Cậu đe doạ ai vậy hả?”
Nhưng lúc này lại có người cố tình không muốn để anh đi.
Mạnh Đại Tiền gào lên với Trình Uyên: “Đừng tưởng rằng Tuấn Phong các người ghê gớm lắm, Thương mại Đông Hoà chúng tôi không sợ các người đâu, có bản lĩnh thì tới đi! Không phải cậu ỷ vào việc mình nhiều tiền sao?
Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141609/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.