“Ừ, về rồi” Yết hầu Trình Uyên bắt đầu di chuyển, vội
vàng gật đầu.
“Sao còn uống rượu nữa?” Bạch An Tương ngửi được
mùi rượu, không kiêm được hỏi.
“Ừ, uống một ít”
ngoài lẩu chưa nêm hàn Đông đinh
“À, ăn rồi”
“Ờ, vậy nghí ngơi sớm đi” Bạch An Tương đáp lại một
tiếng rồi nói.
Trình Uyên hơi ngẩn ra.
Tảm rửa sạch sẽ, về đến phòng, Bạch An Tương đã chui
vào trong chăn rồi.
Bây giờ bọn họ ngủ cùng phòng nằm cùng giường,
nhưng lại không chung chăn.
Nhìn cô đắp chăn dày như vậy vào giữa mùa hè, trái tim
Trình Uyên không kiềm được thắt lại.
“Hôm nay có ai đến không?” Trình Uyên hỏi.
Bạch An Tương näm nghiêng, mi mắt hơi khép: “Không có”
“Không có sao?” Trình Uyên kinh ngạc nói.
“Không có” Bạch An Tương lại khẳng định lần nữa.
Trình Uyên nằm bên cạnh cô rất lâu sau vẫn không thể
bình tĩnh được.
Bạch Long sẽ không nói dối anh, nếu anh ta nói Thẩm
Trác đã đến, vậy chắc chản là đã đến.
Nhưng tại sao Bạch An Tương lại nói không có?
Nhìn trần nhà tối đen như mực, Trình Uyên suy nghĩ rất
lâu, hỏi Bạch An Tương: “Nếu như, anh nói là nếu như,
nếu có một ngày em nhìn thấy những thứ không hay, anh
hy vọng em có thể tin tưởng anh”
Bạch An Tương quay lưng về phía anh gật đầu, thậm chí
cô còn chẳng nói thứ không hay là thứ gì.
Cô cũng không muốn hỏi.
Tục ngữ nói, là của bạn cuối cùng sẽ là của bạn, nếu
không phải là của bạn dù có ép buộc cũng chẳng có tác
dụng gì, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141556/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.