“Leng keng!” Đao rơi xuống mặt đất, Trần Thành cũng không còn sức lực ngồi sụp xuống bên cạnh Trình Uyên, lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.
“Tác dụng của thuốc còn chưa hết hẳn” Anh ta nói.
Trần Thành còn nói, vì trước đó anh ta đánh nhau với người bỏ thuốc độc, người kia chạy trốn, chẳng may làm rơi một chiếc bật lửa, trên bật lửa có in dòng chữ “Quán karaoke Thiên Đưà vì SP mới đến “ÿ’ đợi ở quán karaoke Thiên Đường. | Cuối cùng, người bỏ thuốc độc kia xuất hiện lần nữa, Trần Thành đi theo, cứ thế đi thẳng đến đây, khi định ra tay bắt người, không biết tại sao lại trúng chiêu, mặt mũi tối sâm hôn mê bất tỉnh, chuyện sau đó Trình Uyên cũng biết cả rồi.
Trần Thành bị người ta bỏ thuốc mà không biết gì hết, vì tố chất thân thể của anh ta rất tốt cho nên mới tỉnh lại sớm hơn, nhưng vì vừa nãy vận động kịch liệt, tác dụng còn sót lại của thuốc vẫn phát huy ảnh hưởng.
Trình Uyên nghe thấy Trần Thành giải thích xong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mũi đao rơi xuống đất.
Cây đao của Trần Thành có hình dạng rất bình thường, nhưng cực kỳ sác bén, ánh sáng trên thân đao cũng lộ ra cảm giác lạnh như băng.
“Nếu anh không trúng độc, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để giết tôi” Trình Uyên thăm dò nói: “Anh nói xem?” Trần Thành có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng “Phì!’ một cái, tức giận nói: “Tên bỏ thuốc chết tiệt kia.” Chân của Trình Uyên bị một ống thép đánh trúng, bây giờ đau đớn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141532/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.