Buổi sáng, du lịch ở Cố Cung cả nửa ngày, Lý Ninh Quyên mệt rồi, nói thế nào cũng không muốn đi lên Vạn Lý Trường Thành với con gái và Bạch Sĩ Câu nữa.
Bạch An Tương cũng chưa từng đến thủ đô, vừa mới đến sau khi nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành, cảnh tượng.
hùng vĩ này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, hoàn †oàn khác hẳn khi nhìn thấy trên tỉ vi.
“Đẹp quái” Bạch An Tương đứng trên Vạn Lý Trường Thành, nhìn sông nước núi xanh uốn lượn gập ghềnh phía xa, cô không kiềm được cảm thán.
Bạch Sĩ Câu mỉm cười cầm máy chụp ảnh để giữ lại cho con gái một kỷ niệm quý giá.
“Ba biết không, ba chụp ảnh cho con khiến con cảm thấy rất sợ hãi, giống như con sắp không xong rồi, sau đó ba muốn giữ lại chút gì đó để kỷ niệm vậy:’ Bạch An Tương nói đùa.
Bạch Sĩ Câu nhíu mày trách mắng: “Nót bậy bạ.” Bạch An Tương lại cười nói: “Nào có nói bậy bạ đâu? Hai lần con ngất xỉu chẳng rõ nguyên nhân, sau đó ba mẹ lại bỗng dưng dẫn con đi du lịch, hơn nữa nghe lời nói úp.
mở của mẹ thì không phải triệu chứng bệnh nan y mà trên ti vi vẫn hay chiếu đó sao?” Bạch Sĩ Câu cười gượng lác đầu.
Bạch An Tương lại đột nhiên nắm chặt tay Bạch Sĩ Câu, làm nũng nói: ‘Ba, nói thật với con đi, con không sợ.” Bạch Sĩ Câu giật mình, cảnh tượng trước mắt khiến ông cảm thấy hoảng hốt, nghĩ kỹ lại, ông cũng đã không nhớ được lần trước con gái làm nũng với mình là lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141521/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.