Trình Uyên ngồi im trong xe mấy giây, khi mở cửa xuống xe, anh nói với Vương Tử Yên: “Đi thôi” Vương Tử Yên cúi đầu, ngượng ngùng giống như đứa trẻ phạm lỗi, sau đó chính cô ta cũng không rõ tại sao mình lại gật đầu nói “Ừ” Khi đi theo Trình Uyên bước vào khách sạn, bước chân ‘Vương Tử Yên vẫn luôn rất hư ảo, giống như mỗi bước đều giãm trên bông, trong não trống rỗng.
Nhưng mà, Trình Uyên không dẫn cô ta đi thuê phòng, mà đi vào phòng bao số 1109 của khách sạn, khi Trình Uyên tỏ ra phẫn nộ đá tung cửa ra, nhịp tim Vương Tử ‘Yên đập như nổi trống, cô ta đột nhiên ý thức được, hình như mình nghĩ sai rồi.
Bởi vì trong phòng bao, cô ta nhận ra tới mấy người.
Cho đến bây giờ Vương Tử Yên chưa từng nhìn thấy bộ dạng Trình Uyên tức giận như vậy, lúc đó cũng bị cách mở cửa bằng chân của anh dọa cho sợ hãi luôn.
Không chỉ có cô ta, tất cả mọi người trong phòng bao đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Bất kể là Tiêu Mục hay là Long Thầm Lãng và Long Thầm Vũ, hoặc là Thiệu Đình Đình đi theo ngồi cạnh Long Thầm Lãng, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt còn kinh ngạc hơn cả Vương Tử Yên.
Trình Uyên giận dữ bước vào, nhìn thẳng vào Tiêu Mục, mà Tiêu Mục cũng vội vàng đứng dậy.
“Trình Uyên, sao anh lại đến đây?” Tiêu Mục đứng dậy rất hấp tấp, có phần luống ca luống cuống, ngay cả ly rượu cũng bị anh ta hất đổ, đồng thời khi anh ta hỏi câu này, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141519/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.