“Cho nên, cố gắng không để cho cô ấy quá mức kích động” Trong phòng khám, bác sĩ nói với Trình Uyên và Bạch Sĩ Câu.
“Tại sao lại như vậy?” Trái tim của Trình Uyên chìm xuống tận đáy vực.
Trước đó khi bác sĩ đi ra, Trình Uyên và Bạch Sĩ Câu đã xúm lại, sau đó được bác sĩ gọi vào phòng khám.
Bác sĩ nói với bọn họ đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho Bạch An Tương, những nơi khác cũng khá bình thường, chỉ có duy nhất trong máu xét nghiệm ra một chút chất độc.
Đây là một chất độc mãn tính, bác sĩ nói, tạm thời có vẻ sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng, nhưng phải nhớ cảm xúc không thể quá mức kích động, một khi tim đập.
nhanh hơn, cô có thể bị hôn mê.
“Rốt cuộc đó là chất độc gì?” Trình Uyên hỏi.
Bác sĩ nhíu mày lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, mẫu máu đã bát đầu cho người mang đến thủ đô, còn phải đợi kết quả xét nghiệm của bên kia” “Vậy bao giờ con bé sẽ tỉnh lại?” Bạch Sĩ Câu hỏi.
Bác sĩ nói: “Lúc nào cũng có thể tỉnh lại.” Từ trong phòng khám bước ra, Bạch An Tương cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, sau đó chuyển đến phòng bệnh.
Trình Uyên ngồi bên cạnh Bạch An Tương, lo lắng nhìn chăm chăm gương mặt xinh như hoa như ngọc của cô, trong lòng vô cùng hối hận.
Rốt cuộc tại sao cô lại trúng độc? Không bao lâu sau, điện thoại di động vang lên lần nữa, người gọi điện vẫn là Vương Tử Yên, bây giờ Trình Uyên không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141517/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.