Chuyện liên quan đến sống chết, không ai không sợ hãi.
Nhưng bây giờ đối với Bạch An Tương mà nói, cảm động còn nhiều hơn sợ hãi. Mà đối với Mục Như Trăn, kinh ngạc cũng lớn hơn sợ hãi.
Vì phương hướng mà Trình Uyên chạy như điên kia, chính là nhà bếp. Mà lúc này, ngay cả các đầu bếp trong phòng ăn đều đang chạy ra ngoài.
Nói đến Trình Uyên, đương nhiên anh cũng sợ, thậm chí khi chạy vào nhà bếp nhìn thấy bình gas to lớn, chỗ mối nối có một ngọn lửa cao hơn người đang bốc lên, anh sợ đến mức hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống.
Xem ra, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Trình Uyên nhớ rõ ngay vừa nấy khi anh đọc tin tức, còn chứng kiến một anh lính cứu hỏa mạo hiểm tính mạng mình, ôm bình gas đang cháy đến chỗ an toàn. Sau đó.
người lính chữa cháy không sợ sống chết kia được nhân dân coi là anh hùng.
Trình Uyên cũng không muốn làm loại anh hùng này, nếu không phải Bạch An Tương đang bị kẹt.
Nếu bình gas nổ tung, Bạch An Tương sẽ bị nổ biến thành cái xác không hồn, ánh mắt không giúp được gì và nỗi sợ hãi trước khi chết ấy, Trình Uyên không thể nào chấp nhận được.
Cho nên, mặc dù bây giờ anh không muốn làm anh hùng kiểu đó, chắc chắn vẫn phải làm một lần, cho dù… phải chết! Nhưng mà trên thực tế, bình gas mấy trăm cân trong nhà hàng quy mô lớn, cho dù là Bạch Long cũng chưa chắc đã di chuyển được, càng đừng nói đến Trình Uyên.
Ôm bình gas
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141508/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.