Tám chín giờ tối, công ty gần như không có người, mà chỗ bảo vệ còn cách ga ra ngầm rất xa, cho nên lúc này nếu xảy ra chuyện gì, thật sự đúng là chưa chắc có người phát hiện.
Đợi đến lúc Trình Uyên xông vào ga ra ngầm lập tức nhìn thấy hai người đàn ông đầu đội tất đang kéo một người phụ nữ vào trong góc bãi đỗ xe, một người che miệng túm tóc cô ta, một người thì trói gô hai tay người phụ nữ.
Người phụ nữ không ngừng giấy giua, giày cao gót cũng rơi mất, đồ công sở trên người cũng giấy giụa đến nhăn nhúm, cô ta vẫn luôn muốn kêu cứu, nhưng miệng bị hai người đàn ông che mất, cuối cùng cũng chỉ phát ra những tiếng “ưm ưm” giống y như người câm.
Trình Uyên lao xuống vội vàng trốn sau một cây trụ hình vuông, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hai người đàn ông này vừa nhìn đã biết đều cường tráng hơn anh ta, hơn nữa trên đầu còn đội vớ… trên đầu còn đội vớ đó! Trong phim điện ảnh, thứ này đều là tội phạm đeo để đi cướp tiệm vàng và ngân hàng mà.
“Khụ!” Trình Uyên bắt đầu hắng giọng.
Anh không biết mình có nên tiến lên cứu người không.
Nếu thật sự tiến lên, chưa nói tới có cứu được người không, chỉ sợ mình cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng nếu không cứu…
Trong khoảng thời gian trước đây, Trình Uyên vẫn mang cái danh vô dụng trên lưng không phải chỉ anh nhát gan đến mức nào, sợ phiền phức bao nhiêu, mà là vì anh không có tiền, cũng không có bản lĩnh kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141459/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.