Bạch An Tương nhìn thấy người trong phòng lại chính là Trình Uyên và một người bạn học của anh.
Hai người đang ngồi trước bàn trà tán gẫu, trò chuyện sôi nổi đến mức cười ngặt nghẽo.
Bạch An Tương nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng không kiềm được bốc lửa giận.
Đột nhiên cô cảm thấy rất thất vọng về Trình Uyên.
Mình nhận lời đi tham gia bữa tiệc với Long Thầm Vũ mới khiến cho Long Thầm Vũ gọi điện tìm quan hệ đưa anh ra ngoài, nhưng anh thì hay rồi, hoàn toàn không hỏi xem cảm nhận của mình, lại còn dẫn một người bạn học.
Về nhà, nói chuyện thân thiện như vậy.
Trong lòng Bạch An Tương chua xót.
Vào phòng, bạn học của Trình Uyên, Tiêu Mục nhìn thấy cô, vội vàng đứng dậy chào hỏi Bạch An Tương: “Chị Trình” Gương mặt Bạch An Tương tối sầm, cô không để ý đến Tiêu Mục, giọng điệu cứng rắn hỏi Trình Uyên: “Ra rồi à?” “Hả? À, ra rồi” Trình Uyên hơi kinh ngạc, anh không biết tại sao Bạch An Tương lại biết mình bị bắt vào Cục Cảnh sát.
“Ra được là tốt rồi:’ Bạch An Tương lạnh lùng nói.
“Ấy… Trình Uyên và Tiêu Mục đều chẳng hiểu ra sao.
Bạch An Tương nói xong lập tức đi lên tầng.
Giữa trưa ngày hôm sau.
Bạch Vĩnh Minh nghênh ngang bước vào Cục Cảnh sát, bị một cảnh sát ngăn lại hỏi: “Anh tìm ai?” Bạch Vĩnh Minh nhìn quân hàm một gạch hai của đối phương, không kiềm được vênh mặt lên, lỗ mũi hướng.
lên trời nói: “Cậu đây tìm ai, anh còn chưa có tư cách được biết đâu.” Cảnh sát kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141435/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.