Tại sao lại khóc?
Triệu Tứ An thầm mắng Lâm Sinh Vi là đầu gỗ, rồi ôm siết cậu vào lòng, lực mạnh đến nổi cứ như muốn dung hòa cậu vào trong máu thịt chính mình.
Mặt Lâm Sinh Vi ngơ ngác, lồng ngực bị đè ép, khiến cậu cảm thấy vừa ngộp lại thỏa mãn.
"Lâm Sinh Vi, về sau chúng ta sẽ không rời xa nhau, không cãi nhau nữa, cũng sẽ không bao giờ hiểu lầm nhau, chuyện gì anh cũng sẽ nói với em, anh sẽ nghe lời, ngoan ngoãn biết điều, mãi mãi là chó con em nuôi."
Cái ôm của Triệu Tứ An thoáng thả lỏng, cúi đầu, chôn mặt tại lồng ngực Lâm Sinh Vi.
Lâm Sinh Vi nghe giọng hắn man mác buồn, cậu nhẹ nhàng xoa xoa đầu Triệu Tứ An, cảm giác xù xù khiến tay ngưa ngứa. Cậu trịnh trọng nói với Triệu Tứ An, "Em không thích chó."
Triệu Tứ An đớ người, sau đó như con chó điên, liên tục ủi ủi đầu mình vào lồng ngực cậu, lẩm bẩm lầm bầm, "Không thích cũng phải thích."
Ra khỏi rạp phim, Triệu Tứ An và Lâm Sinh Vi đi ăn cơm, hắn kêu một tô mì trường thọ, Lâm Sinh Vi ăn được một nửa, còn lại đều vào bụng Triệu Tứ An.
Sợi mì nóng hổi, ăn vào cả người cũng ấm áp theo. Lâm Sinh Vị bị vây trong cảm giác mệt mỏi sau khi ăn, thất thần nhìn chút đồ ăn thừa trên bàn. Triệu Tứ An huơ huơ tay trước mặt cậu, cậu chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
"Đã no chưa?"
"Em no rồi."
Lâm Sinh Vi co cụm người trên ghế, quần áo cậu mặc có chút rộng rãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-giuong-chieu/149999/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.