Lâm Lập An mơ màng tỉnh dậy, con ngươi đen sâu thẳm của Nghê Hiển Hách đập vào tầm mắt, tay hắn ấn lên trán Lâm Lập An, da thịt tiếp xúc thân mật, lại mang theo chút xúc cảm lạnh lẽo.
“Tỉnh rồi?”
Lâm Lập An dụi dụi mắt, ừ một tiếng, xoay người muốn ngủ tiếp.
Nghê Hiển Hách ghé đến hôn lên mặt cậu một cái.
Lâm Lập An chỉ cảm thấy bờ môi hắn mềm mại mà khô ráo, có chút lành lạnh, tựa như một giọt mưa rơi xuống vùng đất khô hạn.
Cũng chẳng rõ tại sao, cậu thuận thế nắm tay Nghê Hiển Hách đặt lên mặt mình.
“Thôi nào, đừng rộn nữa.”
Lâm Lập An ngoan ngoãn gật đầu, ngớ người trong thoáng chốc, đột nhiên tỉnh táo lại, bật người ngồi dậy, “Sao bây giờ mới về, tưởng cậu quên trong cái xó này còn người sống rồi?”
Ánh mắt Nghê Hiển Hách rất đỗi dịu dàng, “Nhớ tôi sao?”
Mặt Lâm Lập An đã đỏ lại càng đỏ hơn, “Ai, ai thèm nhớ cậu? Tôi còn đang nghĩ nếu cậu không về sẽ đoạn thủy tuyệt lương đây!”
Nghê Hiển Hách tiến tới, nắm tay Lâm Lập An đặt lên vai mình.
Đột nhiên Lâm Lập An không biết nên nói gì.
Chỉ cảm thấy thật vui vẻ và thoải mái.
Cậu rất thích chỗ ở này của Nghê Hiển Hách, một là ở đây không có Thiệu Vĩnh Chi, hai là bạn cùng nhà với Nghê Hiển Hách chưa lộ diện bao giờ, ba là Nghê Hiển Hách thân thuộc với cậu như vậy, thân thuộc đến từng hơi thở, mỗi ngóc ngách trong phòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-valse-cua-nhung-ke-can-ba/3016655/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.