Trên thực tế, bất cứ hai người nào trên thế giới này cũng đều có thể như vậy, chỉ cần vô tình để sót một lực hút nhỏ, nó sẽ nhẹ nhàng gắn kết hai người lại với nhau.
Sau khi quan hệ của Lâm Lập An và Nghệ Hiển Hách bình thường trở lại, mới vô tình phát hiện —— hóa ra đó giờ cả hai vẫn thường đi chung một tuyến xe bus.
Giao thông ở khu vực xung quanh trường T không thông suốt lắm, chỉ đến khi nào nghỉ đông hay nghỉ hè mới bớt ét tắc hơn một chút, còn bình thường có rất nhiều xe lớn xe nhỏ chen lấn bên ngoài khu trường học, đến nỗi muốn nhích lên nửa bước cũng thấy khó khăn. Cho nên bình thường, mặc kệ là con của phó thị trưởng hay là cháu trai ngài chủ tịch tỉnh, giỏi kém sang hèn cũng như nhau, đều đi tới trường bằng xe bus.
Từ trước tới nay Lâm Lập An vẫn luôn lên xe cùng cậu bạn tốt là Tống Tiểu Hàm, hai người đều không thích ngồi mà đứng trên lối đi nắm tay cầm nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, rảnh rang kể dăm ba câu chuyện phiếm buồn chán.
Ngày hôm ấy, Lâm Lập An vừa lên xe, Tống Tiểu Hàm liền trộm cười một cách khó hiểu, quơ quơ mẩu giấy lớn chừng đầu móng tay.
“Gì vậy?” Lâm Lập An nhìn tờ giấy bị gấp lại thành bé tí xíu, buồn chán hỏi.
“Lâm Giai Giai gửi cho cậu.” Tống Tiểu Hàm dán bên tai Lâm Lập An nói nhỏ.
Tống Tiểu Hàm cũng không có gì đặc biệt, thành tích không mấy tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-valse-cua-nhung-ke-can-ba/3016605/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.