Chương trước
Chương sau
“Bố...bố ơi...”

Tiếng kêu gào hoảng loạn của Leo vang lên, Anh Vũ trợn tròn mắt, trần nhà đang đổ sụp xuống đầu của bố Leo, cô và Leo thì đang rơi xuống đất....

- Leo...

Anh Vũ hoảng hốt vội nắm chặt lấy cậu, hai người đang rơi...

Đang rơi...

- Leo...

Anh Vũ choàng tỉnh dậy, mọi thứ trước mặt cô bé mờ nhạt, trần nhà trắng tinh, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi cô. Anh Vũ hơi ngơ ngác, đây là đâu? bệnh viện sao...

- Anh Vũ!Anh Vũ!!!! May quá.Em tỉnh lại rồi!!!!!

Một cánh tay đưa lên vuốt má cô bé. Anh Vũ hơi quay sang, Khôi Vỹ đang nhìn cô mừng rỡ, đôi mắt anh thâm quầng vì thức khuya quá nhiều, nhưng anh ấy đang cười rất hạnh phúc, cuối cùng thì em gái anh đã tỉnh lại. Cô bé đã nằm im trên giường suốt một ngày một đêm rồi, trong thời gian đó Khôi Vỹ gần như phát điên lên. Khi mới bước xuống sân bay anh đã nghe tin ngôi biệt thự nhà họ Hoàng bị hỏa hoạn, anh đã phải lao ngay đến bệnh viện...

- Anh Vũ!!! Cậu đã tỉnh lại rồi! Cát Cát và Minh Nhật cũng nhìn cô mừng rỡ. Họ đã túc trực bên cô bé suốt từ lúc đến bệnh viện.

- Anh...hai... Anh Vũ yếu ớt cất tiếng, cổ họng cô bé khô rát, cô đang nằm trên một chiếc giường trắng toát, tay đang truyền dịch. Cô cố gượng dậy...

- Vũ!!!! Em đừng ngồi dậy, mau nằm xuống nghĩ ngơi đi, em còn yếu lắm...

Khôi Vỹ lo lắng vội đỡ cô bé giúp cô nằm xuống, nhưng Anh Vũ nắm chặt lấy anh gượng dậy, đôi mắt cô nhìn anh hoang mang...

- Anh hai....Leo đâu rồi, anh ấy đâu rồi? Bác Minh Đức nữa...Họ đâu rồi, anh hai?

Khôi Vỹ nhíu mày nhìn cô em gái, Cát Cát và Minh Nhật cũng cúi xuống có vẻ đau xót. Anh Vũ càng thấy hoảng sợ hơn, không lẽ đã có chuyện không hay xảy ra với họ rồi sao? trái tim cô đập loạn lên từng nhịp, ngực cô đau nhói và có gì đó đè nặng....

- Anh hai....

- Vũ....Khôi Vỹ nhìn em buồn bã, đôi mắt anh siết lại.-Bác Minh Đức đã mất rồi....

Anh Vũ sững sờ, hai bàn tay nắm chặt lấy Khôi Vỹ run rẩy. Cô nhớ lại hình ảnh khi ông cố gắng xô cô và Leo ra ngoài cửa sổ và bị trần nhà đổ sụp xuống đầu…Bác ấy đã mất rồi ư? Đôi mắt cô bé cay xè, bố của Leo…người duy nhất coi cô như con gái, bác ấy đã mất rồi, vì bảo vệ cho cô và Leo mà bác ấy....

Leo...

Cả người Anh Vũ run rẩy, cô nhớ lại hình ảnh cuối cùng khi cô và Leo rơi xuống đất, Leo đã bị thương ở đầu, máu chảy rất nhiều, đỏ rực mặt đất bên dưới...

- Leo....Anh Vũ nhìn anh trai run rẩy...-Leo đâu rồi? anh hai...

- Leo...cậu ấy....Khôi Vỹ nhíu mày.-Vẫn chưa tỉnh lại...

Anh Vũ thở gấp, ngực cô như bị thứ gì đó đè nén đau nhói. Khôi Vỹ cố không nói với em mình rằng Leo đang nguy kịch. Tối hôm qua khi hai người được đưa vào bệnh viện chỉ có Anh Vũ là ổn. Leo thì đang ở trong phòng cấp cứu và có thể sẽ không qua khỏi, vết thương trên đầu cậu quá nặng khiến cậu mất máu rất nhiều...

- Leo....

Anh Vũ khóc nấc lên rồi cô ngồi dậy, dựt mạnh dịch truyền trên tay xuống loạng choạng bước ra ngoài...

- Vũ!!!! Cậu định đi đâu, mau lên giường nghĩ ngơi đi...Minh Nhật vội giữ cô bé lại, Cát Cát cũng kéo cô bé lên giường.

- Anh Vũ!!!! Cậu mau nghĩ ngơi đi, cậu bị gãy hai chiếc xương sườn chứ không ít đâu...

- Buông...buông tớ ra...Anh Vũ nói bằng giọng run run, cả người cô lạnh ngắt, khuôn mặt tái mét. Leo vẫn chưa tỉnh lại, tại sao Leo vẫn chưa tỉnh lại chứ....

- Anh Vũ!!!! Khôi Vỹ đi lại đỡ em gái mình, Anh Vũ vẫn cố bước ra.

- Em muốn đi gặp Leo, em phải đi tìm Leo, anh tránh ra mau...

Khôi Vỹ nhíu mày, rồi anh cũng dìu cô bé đi đến phòng cấp cứu, các bác sĩ trong đó vẫn chưa ra, căn phòng vẫn đóng cửa im lìm. Nhưng nếu bây giờ không để Anh Vũ đến đây, cô bé sẽ chết mất...

- Leo...Leo...

Anh Vũ đi đến và gục trước cửa phòng bệnh. Nếu bây giờ Leo mà có mệnh hệ gì...

Một cơn ho nhẹ nổi lên, Anh Vũ lấy tay che miệng, bàn tay cô hơi ướt, cô bé đưa xuống, khóe miệng và tay cô nhuộm đỏ máu. Cát Cát vội cúi xuống đỡ cô bé dậy lo lắng...

- Anh Vũ! Mau quay lại giường bệnh đi, bác sĩ nói xương sườn của cậu bị gãy đã đâm vào phổi, khó khăn lắm họ mới cứu được cậu đó, cậu muốn làm vết thương của mình nặng hơn sao

- Về phòng nghỉ đi, Anh Vũ! Minh Nhật cũng định đỡ cô lên.

- Mặc kệ tớ đi...Cát Cát, Nhật...Tớ muốn ở đây, tớ muốn chờ Leo tỉnh dậy...Đôi mắt cô bé mở to vô hồn.-Leo...

Hai đứa nhóc không dám làm gì mạnh tay với cô bé, vết thương của Anh Vũ vẫn chưa ổn, họ không dám dùng vũ lực ép cô về phòng bệnh được, cả hai đều ngước lên nhìn Khôi Vỹ chờ đợi...

- Mặc kệ con bé đi...

Và Khôi Vỹ thở dài, anh hiểu đứa em gái của mình cứng đầu như thế nào, anh biết bây giờ không thể bắt cô quay trở về phòng được nữa, Anh Vũ giờ sẽ không nghe ai nói nữa đâu. Rồi đôi mắt anh lướt qua phòng bệnh lo lắng, Leo đang còn trong tình trạng nguy kịch, trái tim anh đau thắt lại...

Leo...

Ánh mắt thẫn thờ của Anh Vũ dán chặt vào cánh cửa, thời gian vẫn chầm chậm nhích từng giây một, Minh Nhật thở dài giơ đồng hồ lên coi, mới có 5 phút trôi qua mà cậu nghĩ rằng đã trải qua hằng bao thế kỉ, không khí nặng nề đè nén lên tất cả mọi người. Anh Vũ vẫn ngồi dán mắt vào căn phòng như người mất hồn, không biết bác sĩ đã đi đến nhắc nhở bao nhiêu lần yêu cầu cô trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, nhưng Anh Vũ vẫn không nghe thấy, trong đầu cô lúc này chỉ có Leo mà thôi, và nếu Leo có mệnh hệ gì có lẽ Anh Vũ sẽ phát điên lên mất...

Leo…

Trái tim Anh Vũ đau nhói khi thời gian trôi qua, Leo đã luôn ở bên cạnh bảo vệ cho cô, còn cô thì luôn mang lại nguy hiểm cho Leo, chưa bao giờ cô làm được gì cho cậu ấy, lần nào cũng chỉ có Leo cứu cô mà thôi, khóe mắt Anh Vũ cay xè…

Bất ngờ...

- Leo...Leo!!!!!!

Sa Lệ từ ngoài hành lang chạy vội lại, bộ váy đồng phục xộc xệch, khuôn mặt cô trắng bệch, nhìn những người đang đứng chờ ở trước phòng cấp cứu, cô run run đi lại gần Anh Vũ...

- Leo...Cậu ấy đâu rồi...Anh Vũ...Leo đâu rồi....

Anh Vũ không trả lời, cô đứng im lặng thinh, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa phòng bệnh. Sa Lệ càng hoang mang hơn, cô đi lại túm chặt cổ áo Anh Vũ gào lên giận dữ:

- Hà Anh Vũ!!!!! Leo đâu rồi? Mau trả lời tôi, Leo đâu rồi?

Anh Vũ không trả lời, mọi người đều quay sang lo lắng, Cát Cát vội gỡ tay Sa Lệ ra.

- Sa Lệ, cô đừng gây chuyện nữa, Anh Vũ đang bị thương, đừng làm cô ấy đau.

- Leo ở đâu? Sa Lệ nhìn Cát Cát, đôi mắt cô sắc lẻm, Cát Cát hơi nhíu mày, cô thở dài rồi nhìn vào phòng cấp cứu.

- Leo đang được cấp cứu....

Bốp....

Một cú tát được giáng thẳng vào mặt Anh Vũ, cô bé loạng choạng ngã xuống, máu trên miệng nhòe ra, ngực cô đau nhói, dường như vết thương lại bị rách ra rồi. Cát Cát vội nắm chặt lấy tay Sa Lệ xô ra. Mọi người cũng quay lại nhìn cô ta tức giận.

- Cô làm cái quái gì đó?

- Hà Anh Vũ!!!!! Sa Lệ vẫn nhìn cô đầy căm thù, hai hàm răng nghiến chặt.-Hà Anh Vũ!!!! Tất cả là tại mày, mày đã hài lòng chưa? Leo vì mày mà sắp chết rồi, tại sao mày dám kéo anh ấy vào chuyện này chứ? tại sao mày dám khiến Leo gặp nguy hiểm....Hả????

Sa Lệ lại tiếp tục xông vào, nhưng Cát Cát và mọi người không để cô ta đụng vào Anh Vũ nữa, Minh Nhật đỡ cô bé lên và lấy khăn lau vệt máu trên miệng cô bé, Anh Vũ vẫn lặng im, khóe mắt cô bé hơi cay...

- Đủ rồi đó, các người nghĩ các người đang làm gì ở đây vậy? Đây là khu vực cấp cứu đó, nếu không chịu giữ im lặng thì đi nơi khác mau!!

Một cô y tá đi ra quát mọi người, Sa Lệ vẫn không chịu thôi, cô cố lao lên đánh Anh Vũ, đôi mắt cô bắt đầu nhòe nước...

- Anh Vũ!!! Không phải tao đã nói mày tránh xa Leo ra sao, tại sao mày lại kéo anh ấy vào rắc rối của mày, tại sao lại khiến Leo và bố anh ấy gặp nguy hiểm. Anh Vũ!!!! Đồ ác quỷ!!!!

- Đủ rồi đó, Sa Lệ!!! Anh Vũ đâu có muốn chuyện này xảy ra, cô ấy cũng gặp nguy hiểm, cô ấy cũng suýt chết chứ đâu có riêng gì Leo, cô hãy thôi đi...Cát Cát nhíu mày.

- Vậy tại sao nó không chết đi? Sa Lệ gào lên.-Tại sao mày không chịu chết đi, nếu mày chết đi Leo sẽ không gặp nguy hiểm nữa, nếu mày chết đi sẽ không ai bị mày liên lụy nữa. Tại sao mày không chết đi, Anh Vũ??? Tại sao những người bên cạnh mày chết rồi mà mày vẫn còn sống hạnh phúc như vậy chứ?

- Im đi!!!!

Cát Cát xô Sa Lệ ra bực bội, nếu không phải vì cô ta đang lo lắng cho Leo mà trở nên kích động thì cô đã đánh cho nó một trận rồi. Anh Vũ vẫn lặng im, đôi mắt đen thẳm nhìn vào hư vô...

Nếu cô chết đi, Leo đã không gặp nguy hiểm...

Sẽ không còn người bị cô liên lụy...

Thật như vậy sao?

Nếu cô chết đi....

- Tốt nhất là mày chuẩn bị đi, Anh Vũ!!! Leo mà có mệnh hệ gì, tao sẽ giết mày. Tao nhất định sẽ giết mày...

Trước khi bị bảo vệ lôi đi, Sa Lệ còn quay sang cho Anh Vũ một lời cảnh cáo, Anh Vũ không để ý, đôi mắt trong veo vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng bệnh, cô không quan tâm đến mọi chuyện xảy ra với mình nữa, đối với Anh Vũ, lúc này chỉ có Leo thôi. Nếu Leo chết rồi, cô cũng sẽ không sống nổi nữa đâu...

Leo...

Anh Vũ gục xuống, nước mắt cô cay xè. Leo luôn ở bên cạnh cô. Nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra cậu ấy quan trọng với cô như thế nào...

Leo...

Cậu ấy là tất cả với Anh Vũ, cậu ấy quan trọng hơn cả tính mạng của cô lúc này, nếu cô có thể đem mạng mình ra để đổi lấy sự an toàn cho cậu ấy được, chắc chắn Anh Vũ sẽ không do dự mà đồng ý ngay lập tức...

- Anh Vũ! Leo sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá...

Khôi Vỹ cúi xuống ôm lấy cô bé, nhưng chính anh cũng đang lo lắng....

Thời gian lại nặng nề trôi qua....

Căn phòng vẫn im lìm, ở bên ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực chiếu vào dọc theo hành lang, bốn người vẫn lặng im đứng chờ đợi. Không biết thời gian đã bao lâu, Anh Vũ thấy chân mình cứng đờ, nhưng cánh cửa cấp cứu không hề mở ra. Các bác sĩ đang cố gắng giành dật Leo khỏi bàn tay tử thần, Anh Vũ thì tự dằn vặt bản thân mình, nếu không phải vì cô thì Leo đã không như thế này, cô cảm thấy mình thật giống ác quỷ đem lại tai họa cho người khác, khi trước người ta gọi cô là ác quỷ cô đã cố gắng phủ nhận, nhưng bây giờ thì cô đã tin rồi, cô chính là ác quỷ. Chính cô khiến Leo gặp tai họa và hại chết bác Minh Đức…

Hai bàn tay Anh Vũ nắm chặt, rướm máu…

Cạch...

Và cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, các bác sĩ bước ra ngoài, mọi người lập tức đi tới vây lấy họ...

- Bác sĩ ơi! Cậu ấy sao rồi, Cậu ấy không sao chứ?

Cát Cát nắm chặt lấy cánh tay ông bác sĩ già khiến ông này nhăn mặt, Anh Vũ cũng nhìn ông ta chờ đợi, cả người cô bé run run, lồng ngực cô căng lên, trái tim đập mạnh từng nhịp nặng nề, gỡ cánh tay Cát Cát ra, ông mỉm cười thông báo:

- Yên tâm đi, cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi...

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, Anh Vũ mỉm cười hạnh phúc, và cô thấy mắt mình hơi ướt. Vậy là Leo còn sống, cậu ấy vẫn còn sống...

- Nhưng có lẽ sẽ mất một thời gian để cậu bé tỉnh lại. Và vết thương của cậu ấy khá nặng nên khi cậu ấy tỉnh lại, đừng làm gì khiến nó bị kích động nhé!

- Vâng! Chúng tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ. Khôi Vỹ đi lại mỉm cười, bây giờ thì anh có thể yên tâm được rồi...

- Vậy tụi cháu vào thăm Leo được chưa? Minh Nhật nhìn ông bác sĩ chờ đợi, và cậu nhận được sự đồng ý kèm theo lời dặn dò là phải giữ yên lặng...

Anh Vũ là người đầu tiên chạy vào, Leo đang nằm im trên giường bệnh, hai cánh tay là hai dây chuyền dịch, đầu cậu cuốn một dãi băng trắng xóa. Anh Vũ cúi xuống sát cậu cười hạnh phúc. Leo vẫn còn sống, Anh Vũ biết…cậu ấy không bao giờ bỏ cô lại một mình cả...

Leo...

- Bây giờ em đã yên tâm chưa? Mau trở về phòng bệnh để bác sĩ xem vết thương cho. Khôi Vỹ đặt hai tay lên vai Anh Vũ nhắc nhở, cô bé giờ mới nhớ đến vết thương của mình, ngực cô hơi nhói.

……………….

- Đang ở trong bệnh viện. Bên pháp y họ yêu cầu được giải phẩu xét nghiệm...

- Dừng họ lại đi. Anh hai....bác ấy mất rồi, để bác ấy yên nghỉ đi...

- Anh biết...Anh sẽ tìm cách...Còn về Leo...

Khôi Vỹ ngập ngừng, Anh Vũ cũng quay sang thở dài. Nếu biết bố mình đã mất, e rằng Leo sẽ phát điên lên mất...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.