Xảy ra chuyện gì ?” Lý Ngang thấy cậu ngây ngô cười, cũng cười theo cậu, nhận ra bối cảnh sau cậu, liền cười không nổi, “Lôi Khế Nhĩ, em làm gì mà giờ này lại ở trạm tàu điện ngầm ? Còn không mau về nhà.” “Mông Nã hôm nay tới thăm em, em tiễn anh ta ra trạm tàu, em sẽ về nhà ngay mà.” “Sau khi về tới nhà thì gọi điện thoại cho anh, đừng ở bên ngoài quá muộn, mau về nhà đi.” “Em bỗng nhiên nhớ anh.” Lôi Khế Nhĩ nói xong, cảm giác chính mình có chút thẹn thùng. “…… Lôi Khế Nhĩ, em không phải uống say đấy chứ ?” Lý Ngang mỉm cười, trái tim bị dọa muốn nẩy lên, uống say hồ ngôn loạn ngữ, nói ra những lời mà lúc bình thường sẽ không nói, quan trọng là cậu đang ở bên ngoài, thật sự rất nguy hiểm. “Không có uống rượu, em rất là tỉnh táo. Em chỉ là muốn anh.” Lôi Khế Nhĩ nhìn xung quanh, cũng hiểu được ở trạm tàu điện không tốt lắm, tìm một nơi khác tiếp tục nói chuyện với y. “Em đừng nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng về nhà đi.” “Nói chuyện với em một lúc nữa đi.” Lôi Khế Nhĩ than thở, không chịu nghe lời Lý Ngang thở dài, hỏi, “Em muốn nói cái gì ?” “Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, nhưng em nhớ anh muốn nghe giọng nói của anh mà.” Lôi Khế Nhĩ trả lời. “Em xác định em thật sự không có uống rượu ?” “Thật sự không có.” Lôi Khế Nhĩ cảm thấy bọn họ đối thoại tốt lắm, cười khẽ. “Em hôm nay có chút kỳ quái.” “Ân, có lẽ là thật sự có chút kỳ quái.” Lôi Khế Nhĩ thừa nhận, lại nói sang chuyện khác, “Mông Nã nói anh ta chuẩn bị ra album.” “Không có gì ngạc nhiên cả. Chơi nhạc khi đi du lịch rồi quay lại clip, post lên internet đang rất thịnh hành mà.” Lý Ngang nói xong, lại nghĩ tới, “A, thiếu chút nữa đã quên, em bị cấm dùng máy tính.” “Hừ, em sẽ lên mạng bằng di động để tìm hiểu. Anh lần này lưu diễn sao còn chưa cho em vé mời ?” “Em muốn tới?” “Ân, em muốn đi.” “Vết thương của em còn chưa có lành, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi.” “Em đây tự mình đi.” “….Anh sẽ giúp em đặt vé máy bay, em muốn bay lúc mấy giờ ?” Nháy mắt thỏa hiệp với Lý Ngang, cậu cũng không cảm thấy chính mình thật mất mặt. Y từ trước đến nay luôn nắm chắc Lôi Khế nhĩ trong tay, bất luận là giả thuận theo Lôi Khế Nhĩ, y đều có thể kiểm soát cậu trong tầm tay. Lôi Khế Nhĩ suy nghĩ một chút, nói “Buổi sáng. Như vậy ba mẹ sẽ thuận tiện tiễn em ra sân bay.” Lý Ngang lúc đi Đức, tự mình phải đón xe ra sân bay, ba mẹ ngay cả đưa một đoạn đường cũng không có, lúc ấy họ còn thảnh thơi ngồi ăn sáng với Lôi Khế Nhĩ. Nhưng mà nếu đổi thành Lôi Khế Nhĩ bay qua Đức thì hai vị kia chắc chắn là tiễn tới tận sân bay. Lôi Khế Nhĩ ở nhà y mới đúng là bảo bối thật sự. “Được, anh sẽ đặt vé máy bay sau đó thông báo cho em biết.” Lý Ngang sớm hình thành thói quen, bởi vì đối phương cũng là bảo bối của y, cho nên từ nhỏ đến lớn y không sinh lòng ghen ghét hay đố kị gì cả. Lôi Khế Nhĩ cười, cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, cuối cùng lấy lòng đối phương nói, “Em rất nhớ anh.” Lý Ngang vân vê môi của y, không biểu hiện gì. Sau khi nói chúc ngủ ngon, chấm dứt trò chuyện. Khoảng tối hôm sau, Lôi Khế Nhĩ nhận được vé máy bay, hiện tại là mùa du lịch, muốn đặt vé máy bay thực không dễ dàng, khi cậu nhìn thấy là vé máy bay hạng nhất, Lý Ngang giúp cậu đặt khoang hạng nhất, thật sự rất cảm động ngaz. Anh cậu rõ ràng là rất nghĩ cho cậu, không nói lời nào chỉ dùng hành động trực tiếp chứng minh. Lôi Khế Nhĩ và ba mẹ nhắn nhủ, dặn dò lẫn nhau, ngày hôm sau liền xuất phát. Sáng sớm chạy tới sân bay, ngồi vài giờ trên máy bay, đến Đức. Cậu mới xuống máy bay liền thấy anh cậu đang đứng chào đón cậu, Lôi Khế Nhĩ dùng tốc độ của ngựa bị quất roi mà bay đến ôm lấy anh cậu, ra sức mà làm nũng với y. Rất nhớ ! Rất nhớ y. Khi gặp mặt thì nỗi nhớ nhung ấy trỗi dậy càng mạnh mẽ, từ sau khi bọn họ công khai quan hệ với ba mẹ, Lôi Khế Nhĩ cảm giác chính mình thay đổi, trở nên càng thêm yêu Lý Ngang. “Anh hai, em rất nhớ anh !” Lôi Khế Nhĩ còn mè nheo. Lý Ngang kéo cậu ra, Lôi Khế Nhĩ lộ ra biểu tình hoang mang, đột nhiên bị hôn, dùng sức ôm và hôn, cậu cơ hồ không thở nổi. Nơi đông người như vậy, quang minh chính đại ôm hôn, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của Lôi Khế Nhĩ. Nhiều năm qua che dấu bí mật, khiến cậu trong nháy mắt không có phản ứng, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Anh em ôm ấp là một chuyện nhưng mà giống như tình nhân ôm hôn là một chuyện khác. Sau một nụ hôn, Lôi Khế Nhĩ thấy anh cậu lộ ra biểu tình cực kì thỏa mãn lại nở nụ cười nham hiểm, bộ dáng giống như đang tính kế gì đó. “Em biết em không thể quay trở lại, em đã vượt ra ngoài ranh giới.” Lý Ngang đối cậu cười nói. (Lời bài hát Past The Point Of No Return trong vở nhạc kịch Phantom of the Opera – Bóng ma trong nhà hát) “Cái gì?” “Hôm nay báo chiều của Anh quốc có lẽ sẽ đưa tin nghệ sĩ đàn violon Lý Ngang cùng em trai mình loạn luận.” “Loạn, loạn luân, scandal ~~~~” “Ân, anh cảm thấy trực tiếp công khai cũng rất tốt. Thời điểm giúp em đặt vé máy bay, ngay lúc đó anh đã quyết định.” Nếu cậu biết được những suy tính của y, đánh chết cậu cũng không đến. “Bất quá, chúng ta dù sao cũng không phải anh em ruột, anh nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là một trận phong ba hỗn loạn sau khoảng thời gian ngắn mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, em yên tâm đi!” Lý ngang đối cậu cười. Dê con cảm thấy chính mình bị sư tử ăn, ngay cả xương cốt cũng bị ăn sạch, chết không toàn thây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]