"Hả?"
Hoài An bật cười, khẽ đưa ánh mắt như dò xét: "Ý giám đốc là sao ạ?"
Ngô Gia Kiệt nhận thức được câu hỏi của mình có phần kỳ cục.
Đây chả phải là câu cửa miệng của mấy tên ất ơ muốn bắt chuyện làm quen với gái hay sao.
Nhưng mà thực sự hắn thấy cô quen thật, chỉ là nhất thời không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Vừa nãy do hắn đã thắc mắc mấy hôm nay nên buột miệng hỏi thôi.
Nhìn khuân mặt tươi cười giả bộ ngây thơ của Hoài An, không phải là đang nghĩ hắn có hứng thú gì với cô đấy chứ.
Loại người như cô hắn gặp nhiều rồi, liếc phát là biết ngay. Chỉ có tí nhan sắc mà thôi, vốn không phải là gu của hắn.
Ngô Gia Kiệt lạnh nhạt nói: "Không có gì. Thôi, cô đi làm việc của mình tiếp đi."
Nói rồi hắn lại cầm viên đá lên xem tiếp, Hoài An đáp lại một tiếng rồi ra ngoài.
Nhìn thái độ khinh miệt rõ ràng của hắn, Hoài An cười nhạt trong lòng.
Hai.. còn tưởng là hắn nhớ ra được gì cơ.
Vừa về phòng, Tuyết Ly lại dẫn tất cả mọi người đến phòng trưng bày đá quý.
Căn phòng rộng lớn chiếm cả một tầng, được bảo mật vô cùng chặt chẽ.
Lần đầu vào đây, Hoài An cũng hơi choáng ngợp. Đập vào mắt là một dãy những viên đá quý rực rỡ sắc màu cùng đa dạng kích thước. Dưới ánh đèn điện lại càng tỏa ra sức hút mê ly làm say đắm lòng người.
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-la-khi-anh-den/2764291/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.