Cô gái bên cạnh nghe thấy tưởng bảo mình nhận nhầm Đoàn Mạnh Quân thì quay qua nói: "Không nhầm đâu, tôi chắc chắn người đó thực sự chính là Đoàn Mạnh Quân."
Lúc này Ngọc Hân đã không còn nghe lọt tai câu nào nữa, ánh mắt sắc lạnh như dao găm nhìn về phía Hoài An.
Đoàn Mạnh Quân ứng phó vài câu với một đám người, người nọ vừa đi người kia lại đến. Thật phiền muốn chết.
Quay lại nhìn thì Hoài An đã không thấy tăm hơi.
Cô gái này, vừa mới không để mắt tới một chút mà đã chuồn mất rồi.
Hoài An từ trong nhà vệ sinh đi ra thấy có người đứng chờ mình sẵn. Chính là người đã dùng đôi mắt như dao găm nhìn cô rất lâu.
"Thì ra đúng là mày thật." Trần Ngọc Hân nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Hoài An nhún vai: "Chứ nãy giờ mày vẫn chưa biết là chị thật hả, em gái?"
"Em gái? Mày cũng xứng gọi tao là em gái à?"
"Ừ, công nhận. Lúc thốt ra từ đó cũng có hơi buồn nôn thật."
Ngọc Hân tức đến bật cười: "Ha, mấy năm trốn chui trốn lủi ở bên ngoài, mày đã học được cái thói láo xược rồi cơ à?"
Hoài An thở dài: "Cũng tạm thôi."
"Con nhãi ranh." Ngọc Hân nghiến răng ken két.
Mặc dù Hoài An đúng là chị họ của cô ta nhưng lại ít hơn cô ta mấy tuổi. Thế nên, trừ khi ở trước mặt người lớn trong nhà ra, chẳng bao giờ cô ta gọi Hoài An là chị cả.
Dường như thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-la-khi-anh-den/2764272/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.