Năm hai đại học, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên hay nghĩ linh tinh. Nếu Dư Hoài bỗng dưng xuất hiện dưới ký túc xá chúng tôi thì tôi sẽ có phản ứng gỉ nhỉ? Nếu không phải cậu ấy đến tìm tôi mà đến tham gia cuộc họp lớp cấp ba thì sao? Nếu ngay cả đến họp lớp cũng không tham gia mà chỉ là tôi tình cờ nhìn thấy cậu ấy trên đường phố Bắc Kinh thì sao?
Tổng thể có hai phương án: “Vung một cái tát tạm biệt thanh xuân” và “ Tỉnh bơ là đỉnh cao của trả thù”. Có lúc lại cảm thấy bi ai cho sự ảo tưởng của mình. Bởi lẽ tôi và Dư Hoài không là gì của nhau cả, thậm chí lời cậu ấy định nói với tôi có lẽ là đáp án cho câu “Mình có đồng ý giúp cậu đưa bức thư tình này cho Lăng Tường Tây hay không?”. Sự thân mật càn rỡ truyền đến từ điện thoại kia có lẽ chỉ là sự càn rỡ mà tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Đám β sẽ chẳng tức giận vì Dư Hoài không từ mà biệt, tôi thì dựa vào cái gì chứ.
Cứ như thế, tôi lăn qua lăn lại trên giường suy nghĩ, buổi tối mùa hè không có điều hòa, chỉ vì một suy nghĩ lạc quan trong phút chốc mà mồ hôi đầy dính dớp đầy mình, giây phút tiếp theo lại vì một tưởng tượng bi quan mà lạnh lẽo đến tận tim.
Nghĩ nhiều rồi cũng mệt, mệt rồi sẽ không nghĩ nổi nữa.
Thế nhưng xa cách nhiều năm, không may mảy chuẩn bị gì đã gặp phải cậu ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-nhat-cua-chung-ta/1918810/chuong-60-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.