Người dịch: Hỏa Long Hỏa
Biên tập: Iris
No. 243
Tối đó, tôi nằng nặc đòi mẹ tôi ôm tôi ngủ như hồi nhỏ.
Đúng là rất ngang bướng, bởi vì bây giờ tôi đã cao hơn mẹ bốn cen-ti-met nhưng mẹ tôi vẫn rất chiều tôi, bà bật cười rồi đồng ý.
Hồi nhỏ tôi rất phiền phức và hay ốm, chỉ cần bị ốm là sẽ không ngủ ngoan, hơn thế còn có tật xấu, đó là bắt bố mẹ ôm tôi vào lòng, bồng bế, ru ngủ thì tôi mới chịu ngủ. Và cứ ngừng là tỉnh, cứ ngừng lại tỉnh.
Vô số những đêm như thế đều là mẹ tôi ôm tôi ngủ như thế này.
Song bây giờ tôi đã lớn rồi, mẹ cũng không còn có thể ôm tôi như hồi nhỏ nữa. Tôi cuộn mình nằm trong lòng mẹ một cách tượng trưng, thút tha thút thít, lúc khóc lúc cười.
Mẹ tôi vẫn như ngày xưa, ôm tôi ru qua ru lại, một tay đặt sau lưng tôi nhẹ nhàng vỗ về, dường như tôi vẫn là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần rời mẹ sẽ biến mất.
No. 244
Khi tôi học lớp 5, bố mẹ tôi chính thức làm thủ tục li hôn.
Mỉa mai ở chỗ, tôi đã sớm quên mất lí do tại sao. Có lẽ, từ khi tôi biết chuyện, hai chữ “ly hôn” ấy luôn được bố mẹ nhắc đến trong mỗi lần cãi nhau, bực lên hét lên, rất nhiều lần, từ lâu đã mất cảm giác.
Do đó, không biết là vì chuyện công ty ông bà nội tôi phân chia nhà hay là vì chuyện bố tôi đi ấn dấu vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-nhat-cua-chung-ta/1918770/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.