*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Hỏa Long Quả Biên tập: Iris
Vấn đề tiếp theo là làm sao mới thoát ra khỏi quả mìn mẹ tôi đây.
Tôi nhất định phải lôi kéo được mẹ đưa tôi đi mua quần áo. Tôi sinh năm con hổ, bây giờ 17 tuổi rồi, ấy vậy mà chưa một lần nào tự mình đi mua quần áo. Ba chợ bán buôn trứ danh ở tỉnh tôi, tôi chưa đi qua một lần, mẹ tôi nói con gái cuối tuần cùng người yêu tung tăng đi mua đồ, làm đầu, làm móng, mua váy trong lớp tôi đều là những người không bình thường.
Vì để chứng minh bản thân là người bình thường mà phủ nhận đại quần chúng luôn là sở trường của mẹ tôi.
Nguyên nhân quan trọng hơn là tôi không có tiền. Ngày mai bố tôi đưa cho tôi 20 tệ tiền tiêu vặt, dùng để đi xe bus và mua cơm trưa, mỗi ngày tôi chỉ còn tầm 10 tệ, nhưng mỗi khi tôi cần dùng tiền thì mở ra lại thấy tiền đó không cánh mà bay từ khi nào rồi.
Nói đi nói lại, trừ cuối tuần ra, mỗi ngày 10 tệ, kể cả tích cóp cả một tháng cũng có thể mua được một bộ quần áo đẹp sao?
Cho nên tôi mới phải thuyết phục mẹ tôi.
Để mẹ tôi cùng tôi đi dạo phố thì đơn giản, nhưng phải cực kì cẩn thận lấp liếm ý đố thật sự của mình, không thì tôi sẽ chết rất thảm.
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-nhat-cua-chung-ta/1918746/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.